Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

06

Tôi bắt taxi đến khách sạn, ngủ một giấc thật sâu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, rửa mặt xong, tôi cẩn thận làm theo hướng dẫn ở sân bay, hoàn thành ký gửi hành lý và lấy thẻ lên máy bay.

Cô gái trẻ đứng bên cạnh hỏi tôi: “Dì ơi, dì đi du lịch một mình à?”

Tôi bình tĩnh mỉm cười gật đầu.

Cô gái ngưỡng mộ giơ ngón cái lên khen.

Cô ấy không nhìn ra được, thực ra tôi đang rất hồi hộp.

Bao năm nay tôi chỉ quanh quẩn trong nhà, ngay cả trong thành phố cũng ít khi ra ngoài, máy bay thì càng hiếm khi đi, huống hồ là chuyến bay dài ra nước ngoài.

Lúc này, tay tôi cầm thẻ lên máy bay hơi đổ mồ hôi, thấm ướt dòng chữ “California” in trên thẻ.

Trước khi lên máy bay, Kỷ Hàn Thanh – người mất hút mấy ngày qua – gửi tin nhắn đến.

“Cuộc họp kết thúc rồi, nhưng mọi người quyết định thảo luận thêm về các vấn đề học thuật tiên tiến, mấy ngày tới anh không về nhà.”

Tôi liếc qua, không trả lời, trong lòng lại thấy tiếc thay cho anh ta.

Đúng là đáng tiếc thật, anh không được ăn món cua hoàng đế mà con trai anh đặt riêng cho anh rồi.

Gần như cùng lúc, Thẩm Lâm cũng gửi tin nhắn tới.

“Tây Hồ đẹp lắm, bọn tôi quyết định ở lại Hàng Châu thêm vài ngày.”

“Còn nữa, Hàn Thanh nói muốn mời tôi về trường anh ấy làm việc.”

Tôi bật cười—vậy thì tốt quá rồi, liền nhắn lại: “Ngắm Tây Hồ xong thì ghé nhà tôi một chuyến.”

Tôi tắt máy, bước lên máy bay.

07

Điểm đến đầu tiên, Los Angeles.

Xuống máy bay, tôi bước nhanh theo cô gái đã trò chuyện đôi câu với tôi trước giờ bay.

Tôi hỏi cô bé có đi du lịch không?

Cô cười đáp, nói đang du học ở đây.

Tôi hơi thất vọng—nếu là đi du lịch, có lẽ còn có thể đi cùng nhau.

Nhưng cô gái lại nhanh chóng hỏi tôi có muốn đi chung không.

“Dì ơi, cháu tên là Mạnh Sâm, thật ra cháu cũng mới đến thôi. Lần đầu tới đây. Hay là mình đi chơi cùng mấy hôm nhé? Cháu cũng coi như là quen thành phố này rồi, dì cũng coi như hoàn thành được chuyến du lịch.”

Cô gái chớp mắt, vẻ mặt linh hoạt rạng rỡ.

Tôi đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Người trẻ tuổi hiểu biết nhiều, có thể dẫn dắt giúp đỡ tôi, trong lòng tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban cho mình cơ duyên tốt đẹp này.

Mạnh Sâm nói phải đến ký túc xá làm thủ tục nhập ở, tôi liền đặt khách sạn gần đó, hẹn ngày mai gặp lại.

Trên đường đi, mọi thứ từng chỉ thấy trong phim ảnh nước ngoài nay hiện ra trước mắt, tôi cẩn trọng hỏi từng chút một.

Trẻ mà, Mạnh Sâm cười tươi đáp lại từng câu.

Nỗi đau bị phản bội, mệt mỏi sau say xỉn và di chuyển, so với niềm vui lúc này, thật chẳng đáng nhắc tới.

Nhận phòng xong, tôi mở bản đồ, bắt đầu nghiêm túc lập kế hoạch du lịch.

Đang mải mê thì điện thoại reo lên.

Ban đầu tôi không để ý, nhưng chuông cứ vang lên dồn dập, thúc bách.

Tôi nhấn nút nghe, bên tai là giọng con trai gắt gỏng:

“Mẹ, sao giờ mẹ mới nghe máy? Ba con gọi mẹ không được, sắp phát điên rồi đấy! Còn nữa, cua lông giao đến rồi, phải ra nhận hàng!”

Nói xong, con trai cúp máy một cách cáu kỉnh.

Lúc này tôi mới xem kỹ điện thoại.

Hàng loạt tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh hiện ra.

“Thanh Ninh, gửi cho anh bộ vest trắng có khuy đính đá quý ấy nhé.”

“Chuyển cho anh hai trăm ngàn, cần gấp.”

“Trong phòng làm việc có một mặt ngọc treo, gửi cho anh luôn.”

Xem ra ở bên Thẩm Lâm tại Tây Hồ, đắm mình trong hoài niệm thời thanh xuân thật là thi vị, đến mức tiêu xài cũng lố tay.

Tôi phẩy tay một cái, giúp anh ta chuyển hai trăm ngàn từ tài khoản chung trong nhà.

Còn mấy thứ kia, tôi đi xa thế này, đành bất lực.

Nhưng rồi tin nhắn của Thẩm Lâm lại hiện lên.

“Em thích nhất nhìn Hàn Thanh mặc đồ trắng.”

“Mặt ngọc ấy, anh ấy nói đã mua từ lâu, định tặng cho em.”

“Chị sẽ không giận đấy chứ? Dù sao thì, Hàn Thanh vốn đã thích em trước, chị biết mà.”

Nhìn những lời đó, tôi cảm thấy chán ngán, thật phiền nhiễu.

Không vòng vo nữa, lần này tôi trả lời thẳng:

“Tôi không còn ở trong nước, thỏa thuận ly hôn tôi để lại ở nhà. Cô nên cảm ơn tôi, vì đã cho cô cơ hội không phải làm tiểu tam nữa.”

Sau khi gửi tin đi, điện thoại cuối cùng cũng yên lặng.

08

Dạo này, vòng bạn bè của Kỷ Hàn Thanh cập nhật rất thường xuyên.

Lúc thì là ảnh anh mặc vest chỉnh tề đứng trên sân khấu phát biểu.

Lúc thì là ánh trăng cong cong bên bờ Tây Hồ.

Lúc lại chỉ là một tấm bưu thiếp đơn giản.

Người ngoài có thể không hiểu, nhưng tôi thì đọc được rõ mồn một những cảm xúc ẩn giấu phía sau mỗi bài đăng.

Bộ vest đó là màu trắng, chắc là nhờ con trai gửi sang.

Trong ảnh chụp ánh trăng, anh cầm mặt ngọc đã mua từ nhiều năm trước.

Trên tấm bưu thiếp đơn giản kia, viết dòng chữ: “Ánh trăng trắng lại một lần nữa chiếu xuống người tôi.”

Mấy bức ảnh được chụp từ góc nhìn thứ ba như thế, là ai chụp cho anh?

“Ánh trăng trắng” đó là ai, chẳng cần nói cũng biết.

Giờ nhìn lại mấy bài đăng ấy, tôi lại chẳng thấy tức giận gì.

Nhìn những tương tác lác đác của vài người bạn chung với anh dưới phần bình luận, tôi chỉ thấy thú vị.

Những ngày này, tôi cùng Mạnh Sâm gần như đã chơi khắp, ăn khắp Los Angeles, cô gái ấy cũng chụp cho tôi rất nhiều ảnh.

Cô dẫn tôi tới các cửa hàng quần áo, mua đủ kiểu váy áo du lịch sặc sỡ rực rỡ.

Trên bãi cát mềm của bãi biển Santa Monica, chúng tôi cùng nhau ngắm Thái Bình Dương.

Tà váy tung bay trong gió, chân trần ngẩng đầu nhìn hải âu bay liệng.

Tôi lấy hết can đảm, dùng tiếng Anh tự mình thuê ván lướt sóng và áo phao.

Trên mặt biển xanh biếc, tôi đã có lần đầu tiên trong đời trải nghiệm môn lướt sóng.

Điện thoại tôi đầy ắp nụ cười tỏa nắng của Mạnh Sâm.

Cô cũng giúp tôi ghi lại vô số khoảnh khắc can đảm đầu tiên của mình.

Mỗi buổi hoàng hôn trôi qua, đều khiến tôi thấy trọn vẹn và lưu luyến.

Suốt bao năm bị nhấn chìm trong không khí gia đình, mỗi ngày tôi sống như một đóa hoa đã héo khô, mất nước.

Giờ đây, tôi cuối cùng cũng được đón ánh mặt trời, hứng gió, tắm mưa.

Tâm trạng chưa bao giờ thư thái đến thế, linh hồn chưa từng được giải phóng đến vậy.

Đã nhiều năm rồi tôi không đăng gì lên vòng bạn bè.

Nhưng khoảnh khắc này, tôi bỗng muốn chia sẻ niềm vui ấy với mọi người.

Trở về khách sạn, tôi tỉ mỉ chọn ra chín tấm ảnh.

Mỗi tấm đều là cảnh đẹp và nụ cười rạng rỡ tự tại của tôi trong khung hình.

Không viết bất kỳ dòng chữ nào, cứ thế đăng lên.

Tắm rửa xong đi ra, đã là nửa đêm.

Trước khi đi ngủ, tôi mở điện thoại, thấy rất nhiều thông báo từ vòng bạn bè.

Tưởng rằng chỉ vài lượt thích đã khiến mình vui rồi.

Không ngờ, không chỉ có nhiều người bạn cũ thả tim, mà bình luận cũng nhiều không kém.

Có người còn nhắc đến Kỷ Hàn Thanh: “Đẹp quá… Giáo sư Kỷ đúng là có phúc!”

Trong số những người thả tim, cũng hiện lên một hình đại diện quá đỗi quen thuộc—là Kỷ Hàn Thanh.

Sau khi thả tim, anh nhắn tin riêng: “Ninh Ninh, em đi nước ngoài rồi sao? Sao không nói với anh một tiếng?”

Tôi không trả lời.

Rất nhanh sau đó, anh gọi điện tới.

Kỷ Hàn Thanh xưa nay thích nhắn tin hơn là gọi điện.

Trước kia, mỗi lần anh gọi tôi đều bắt máy ngay, sợ anh cần gì gấp.

Nhưng bây giờ, chúng tôi lệch múi giờ.

Anh là buổi sáng, tôi là nửa đêm.

Tôi không muốn nghe, cũng không nghe.

Chỉ tắt âm điện thoại, rồi ngủ một giấc thật sâu.

09

Tôi không nghe máy, Kỷ Hàn Thanh bắt đầu liên tục gửi tin nhắn cho tôi, ngày một dày đặc.

“Em đi một mình à? Ai chụp ảnh cho em vậy?”

“Ra ngoài chơi không sao, báo cho anh một tiếng yên tâm.”

“Ninh Ninh, bao giờ em về? Anh có chuyện muốn bàn với em.”

Tôi không trả lời bất cứ tin nào.

Cho đến ngày cuối cùng ở Los Angeles, phần mềm kết nối với chuông cửa có camera ở nhà bất ngờ hiện lên thông báo.

Tôi nhấn mở, đoạn ghi hình trước cửa nhà hiện ra, là Kỷ Hàn Thanh và Thẩm Lâm.

Kỷ Hàn Thanh trước giờ chẳng bao giờ bận tâm đến mấy việc lặt vặt trong nhà.

Anh ta thường xuyên công tác, tôi vì sợ hãi nên đã lắp chuông cửa có hình từ lâu.

Không chỉ vậy, vì an toàn, tôi còn gắn một chiếc camera nhỏ trong phòng khách.

Những thứ này, Kỷ Hàn Thanh chưa từng để ý đến, nên cũng chẳng hề hay biết.

Giờ đây, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng, từng cử chỉ hành động của anh và Thẩm Lâm trong nhà đều lọt trọn vào mắt tôi.

Trước khi vào cửa, hai người vẫn giữ khoảng cách khá đúng mực.

Thẩm Lâm xách theo túi hoa quả, trên mặt là nụ cười khách sáo của một vị khách.

Vào đến phòng khách, thấy tôi chưa về, sắc mặt Kỷ Hàn Thanh bắt đầu khó chịu.

Khi nhìn thấy khung ảnh cưới bị tôi đập vỡ, mặt anh ta càng tái xanh như sắt nguội.

Anh ta cầm bản thỏa thuận ly hôn trên bàn lên, tay run bần bật.

Camera không có tiếng, nhưng từ cử chỉ và nét mặt cũng đủ thấy Kỷ Hàn Thanh đang giận dữ đến cực điểm.

Đúng lúc ấy, Thẩm Lâm bước tới ôm lấy anh ta, dịu dàng vỗ về, tay vuốt nhẹ lên mặt anh.

Trong lời thì thầm an ủi, Kỷ Hàn Thanh từ con sư tử nổi giận phút chốc hóa thành con cừu ngoan ngoãn.

Trong ánh mắt ngập tràn tình ý, anh ta đột nhiên như phát cuồng, ôm chầm lấy Thẩm Lâm, bắt đầu kéo xé.

Hôn nhau đến mức không dứt ra được, dính chặt lấy nhau như hai con giun quấn vào nhau.

Quần áo của Thẩm Lâm bị anh ta giật rách, rơi rớt đầy trên tấm khung ảnh cưới vỡ nát kia.

Cuối cùng, Kỷ Hàn Thanh ôm lấy Thẩm Lâm mềm nhũn như không xương, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Tôi lặng lẽ lưu lại đoạn ghi hình ấy.

Xem ra, đã đến lúc trở về rồi.

10

Ngày chia tay Mạnh Sâm, cô ấy tiễn tôi ra sân bay.

Tuy chỉ quen nhau trong mấy ngày ngắn ngủi, nhưng qua tiếp xúc, tôi thực sự có cảm tình sâu sắc với cô bé ấy.

Tôi biết được một số chuyện của cô.

Cô là trẻ mồ côi, từ sau khi vào đại học đã tự mình cố gắng giành được học bổng toàn phần, vừa học vừa làm ở đây.

Cô cũng biết đôi chút chuyện của tôi. Lúc chia tay, cô vẫy tay thật mạnh.

“Dì phải bảo trọng nhé, nhất định phải can đảm đấy!”

Tôi trịnh trọng gật đầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương