Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nắm tay Đại Điêu, chậm rãi tản bộ về phía hoa viên.
Phu quân cũng lẽo đẽo đi theo cạnh chúng ta.
Phu quân nắm tay Đại Điêu, liền bị Đại Điêu hất văng .
Đại Điêu còn bồi thêm một cước đá phu quân.
Phu quân ngã dập mặt, trông như chó gặm bùn.
Ta nén cười, vội vàng giải thích: “Phu quân, chàng đừng nóng vội mà, Đại Điêu còn chưa quen với chàng, chàng động tay động chân, hắn lại tưởng chàng là tên đăng đồ tử đấy.”
“Hắn trước nơi như vậy, chắc chắn hận chết những kẻ chiếm tiện nghi của mình rồi.”
Phu quân chính là loại đột nhiên giàu xổi, rất bạo ẩm bạo thực, thấy mỹ là chân không bước nổi nữa.
Phu quân vội vàng xin lỗi, ngoan ngoãn đi theo cạnh chúng ta.
Phu quân đi phải ta.
Đại Điêu đi trái ta.
Ta nắm tay Đại Điêu.
Hôm nay quả là một tốt lành làm sao ~
Chúng ta trở về phòng.
Phu quân đi viện của tiểu hắn.
Thực nhà này cũng chẳng lớn lắm.
vị tiểu sống viện cạnh.
Có đôi khi ta còn nghe thấy tiếng phu quân cùng ba bọn họ chơi trò mèo bắt chuột.
Ta chỉ có phần ghen tị với phu quân.
Hiện tại, ta không ghen tị với phu quân nữa.
Bởi vì ta cũng sở hữu nam của riêng mình.
Lại còn xinh đẹp nhường ấy.
Phu quân là một quan tép riu, hạ trong phủ cũng không nhiều.
Nha hoàn chăm sóc ta chỉ có , lại toàn là bà già làm việc thô kệch.
Bởi vì nha hoàn thân cận của ta, cả bị phu quân thu nạp làm tiểu rồi.
bà già pha nước xong, ta liền sai bọn họ đi nghỉ, mai hãy quay lại đổ nước tắm.
bà già dịp thanh nhàn, lập tức chạy biến.
Bọn họ ngủ phòng hạ .
Ta thì ngủ một mình tại viện này.
May mà bây giờ có Đại Điêu.
Ta kéo Đại Điêu bước phòng tắm hơi nước mịt mờ.
Ta dang rộng tay, với hắn: “Hầu hạ ta tắm rửa đi.”
Hắn “Ừ” một tiếng, đó những ngón tay thon dài bắt đầu lóng ngóng giúp ta cởi bỏ , luôn lơ đãng chạm da thịt ta…
Có Đại Điêu rồi, ta mới biết thế gọi là cá nước vui vầy, thế gọi là tương nhu dĩ mạt, thế gọi là dục tiên dục tử.
Những tháng trước coi như sống hoài sống phí.
Nhất là khi thân thể Đại Điêu khỏe lại, eo rắn rỏi đầy sức mạnh , cánh tay rắn chắc cường tráng , còn cả vốn liếng không thể thành lời nữa!
Đại Điêu còn học rất nhiều kỹ năng kỳ lạ.
Hắn mở ta một cánh cửa thế giới mới.
Nhưng hôm , cả ta và Đại Điêu không dậy nổi.
Lúc phu quân đẩy cửa bước , chúng ta vẫn còn đang ôm nhau ngủ say.
Phu quân đứng ngoài gọi vọng : “Phu , Điêu nhi, giờ ăn sáng rồi.”
Giọng điệu của phu quân mang theo sự nịnh nọt ngọt ngớt mà ta chưa từng nghe.
Ta mơ màng mở mắt, thấy Đại Điêu đang ngay trước mắt, vẻ đẹp mức khiến ta hít thở không thông, ta không kìm mà rướn lên hôn hắn một .
Hắn mở mắt ta.
Ta cũng tình tứ hắn.
phu thê ta, yêu hắn say đắm mất rồi.
Ta cũng hy vọng hắn có thể yêu ta sâu đậm.
Ta vọng với phu quân: “Biết rồi phu quân, chàng ngoài trước đi, chúng ta còn phải rửa mặt.”
“Ta hầu hạ Điêu nhi rửa mặt.”
“Không cần, Điêu nhi hay thẹn thùng.”
Phu quân đi ngoài.
Ta Đại Điêu tao nhã ngồi dậy, đó chậm rãi lựa chọn .
là quần áo của ta.
Nghĩ cảnh hắn đồ của ta.
Làn da nóng hổi của hắn dán chặt sam của ta, ta liền không nhịn mà thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hắn chọn một chiếc váy màu hồng phấn.
không vừa.
Hắn cau mày.
Ta vội : “Tú nương hôm nay sẽ may xong chàng, chàng cứ tạm đồ hôm qua trước nhé.”
Hắn lại nằm vật xuống giường: “Ta không lại đồ qua.”
Ta từ phía ôm lấy hắn, nằm sấp lên hắn, hít hà thật mạnh hơi trên cơ thể hắn, lại hôn lên môi hắn: “ rồi mà, vậy chàng cứ ngủ đây, ta đi lấy bữa sáng chàng, rồi hối thúc tú nương đưa tới, không ?”
Hắn không thèm để ý ta.
Ta chỉ thích dáng vẻ kiêu ngạo của hắn trên giường, lăn qua lộn lại, duy ngã độc tôn, nhưng khi xuống giường lại lạnh lùng ít , bộ dạng bễ nghễ chúng sinh.
Ta vỗ vỗ mông hắn, khi nhận ánh mắt sắc như dao của hắn phóng tới, ta vội vàng bỏ chạy.
Chỉ là dưới có chút đau.
Phu quân nghe tin Đại Điêu vì thiếu thay giặt mà không chịu rời giường, tâm can đau xót khôn nguôi.
Hắn tiếp tục đưa vải vóc và ngân lượng Đại Điêu.
Nhưng chìa khóa kho trong phủ lại nằm trong tay bà bà.
Quyền quản gia do một tay bà nắm giữ.
Cũng may ta còn của hồi môn để chi tiêu, tuy không quá hậu hĩnh nhưng nếu tiết kiệm một chút vẫn đủ sống qua .
Bà bà tỏ vẻ bất mãn: “ gia đình gì mà cũng tốn tiền thứ hạ tiện đó? Không có tiền! thất chính là hạ , nó không hầu hạ chúng ta thì thôi, lại còn bắt chúng ta hầu hạ ngược lại à? làm phản chắc!”