Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07
A Duận gả sang Tây Hạ, được chủ sủng ái vô . Nàng hòa mình theo tục, ôn nhu thân thiện sống với dân Tây Hạ.
Giống lúa, giống mạch nàng mang theo trong đồ cưới đã bén rễ nảy mầm trên đất Tây Hạ. Thợ thủ công theo nàng đến giúp chủ tu sửa cung điện. Nàng vốn thông minh, chưa đến ba tháng đã được tiếng Tây Hạ.
Nàng tuy là người Đại Chu, nhưng rất được lòng người Tây Hạ.
Ngay Hoàng hậu của Tây Hạ cũng hậu đãi nàng, không chỉ cho phép nàng mặc sức Đại Chu trong cung, còn đặc biệt mở một tuyến đường vận chuyển tơ riêng, từng cuộn từng cuộn vải rực rỡ chuyển đến, đều là vì vị công Mẫn Thiện của Đại Chu.
Ta Tạ Duẫn giả làm cung Đại Chu đưa tơ tới cho công Mẫn Thiện, theo đoàn lớn tiến cung Tây Hạ.
Sắc mặt A Duận như thường, ngón thon dài như hành xanh lướt qua từng tấm vải.
“Đợt tơ dường như không bằng trước, độ bóng không tốt như trước.”
Ta bước lên, cung kính đáp: “Thưa nương nương, không tơ không tốt, đây là loại hướng quang đoạn mới tiến cống từ Tô Châu, nếu đứng ngược sáng không thấy rõ, nhưng nếu đứng dưới ánh dương, sẽ như khoác lên mình con suối Tô Châu, vô linh động.”
Ánh mắt A Duận lướt nhẹ qua lớp vải, giả vờ lơ đãng liếc ta một cái: “Bên cạnh bổn cung có ai hiểu hàng, đúng là vô dụng.”
Nàng quay sang chủ Tây Hạ, cười như hoa, ngọt ngào : “Bệ hạ, thiếp muốn giữ lại hai người để , được không?”
chủ Tây Hạ không chút do dự: “Nàng muốn giữ giữ, đỡ để mấy kẻ ngu ngốc làm hỏng đồ tốt, không hợp ý nàng.”
A Duận như tiện chỉ đại, chỉ ngay Tạ Duẫn: “Vậy các ngươi lại hai đi, giảng cho người bên cạnh bổn cung nghe những mẫu mã thịnh hành Đại Chu, kẻo họ ra lại không hợp ý ta.”
Ta lập tức quỳ xuống, gối chạm đất: “Dạ.”
Dưới đây là dịch đầy đủ đoạn văn bạn cung cấp, không thêm bớt, đúng văn phong cổ trang, không xuống dòng sau dấu phẩy, chỉ xuống dòng sau dấu chấm hai chấm, giữ nguyên đánh số chương như bạn yêu cầu:
08
Ta Tạ Duẫn mượn cớ cho A Duận mà lưu lại trong cung Tây Hạ.
Tây Hạ lập chưa lâu, lại vốn là dân du mục, những vẽ hoa lệ do Tạ Duẫn mang từ Đại Chu tới quả thật tinh xảo tuyệt luân, đủ loại tơ quý hiếm bày ra như hàng trân bảo. Các cung nữ khéo bên cạnh A Duận dựa theo vẽ mà nên những bộ xiêm rộng, khoác lên người nàng bộ nào bộ nấy đều rực rỡ chói mắt.
Dần dà, trong Tây Hạ cũng nổi lên một làn sóng thời trang, nhưng cho dù phụ quý tộc Tây Hạ có trả giá cao thế nào, của họ vẫn sánh bằng những thứ A Duận mặc trên người.
Tự nhiên có kẻ bắt nhắm Tạ Duẫn, nhưng bất kể họ trả giá bao nhiêu, Tạ Duẫn đều từ chối, chỉ nguyện cắt cho công Mẫn Thiện mà thôi.
Hắn càng từ chối, người ta lại càng muốn đoạt được.
Công thứ ba của Tây Hạ – A Lan – chính là kẻ sỏ trong đám đó.
Nàng từ nhỏ được yêu thương, chưa từng có thứ gì muốn mà không được, Tạ Duẫn càng lạnh nhạt với nàng, nàng lại càng muốn chiếm lấy.
Hơn nữa, Tạ Duẫn dáng dấp cao ráo, diện mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa như ngọc, xử sự lại khiêm nhường lễ độ, đứng yên đó thôi cũng đủ khiến đám thô thảo nguyên trở nên xấu xí kém xa.
Điều A Lan muốn, dần dần không còn đơn giản là nữa.
Nàng viện cớ nhờ Tạ Duẫn , nhưng kỳ thực là bám riết lấy hắn, lại nơi hắn để trò chuyện, có khi dính lấy một trời.
Nhưng tính Tạ Duẫn lãnh đạm, cũng được với nàng mấy câu, hắn càng lạnh nhạt, A Lan lại càng si mê, gần như hóa thành ma chướng.
Chỉ cần Tạ Duẫn cho nàng một cái sắc mặt tốt, hay một câu trả lời không rõ ràng, nàng đã có vui suốt nửa .
Ta Tạ Duẫn trong cung Tây Hạ xưng huynh gọi muội, A Lan công vì muốn lấy lòng Tạ Duẫn, nên cũng cố thân cận với ta.
Nàng là nữ nhi thảo nguyên, yêu ghét phân minh, sảng khoái thẳng thắn, đã kết giao hết lòng đối đãi.
Tây Hạ không không có kẻ nghi ngờ thân phận ta Tạ Duẫn, nhưng nào cũng bị A Lan chắn lại. Nàng tin tưởng ta hoàn toàn, hết lòng bảo vệ.
Mà ta lại ôm dạ mưu tính, đôi lúc cũng khỏi áy náy.
Chỉ đành đối với nàng càng thêm mềm mỏng, hết sức khiến nàng vui vẻ hơn chút.
Nhưng A Lan vì tình mà khổ, nàng không thấu tâm tư Tạ Duẫn, nắm không được tình ý mông lung của hắn, một thiếu nữ tươi sáng như vậy mà bị giày vò đến thân tiều tụy, chỉ ba tháng đã gầy đi một vòng.
Cuối , sinh thần của nàng, nàng say rượu, níu lấy áo Tạ Duẫn, khóc mà hỏi: “Rốt cuộc ngươi có thích ta không?”
Tạ Duẫn bón canh giải rượu cho nàng, “Ngươi say rồi.”
A Lan nhào lòng hắn, thầm: “Ta đúng là say, từ gặp ngươi ta đã say, say đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Tạ Duẫn, lấy ta được không, lớn đến chừng , ta chỉ muốn gả cho một mình ngươi thôi.”
Tạ Duẫn không đẩy nàng ra, nhưng từ đến cuối cũng không trả lời.
Thế nhưng đối với một thiếu nữ vì tình mà khổ sở, chừng ấy đã là quá đủ.
Đêm đó, Tạ Duẫn trở về từ tẩm cung của A Lan, ta đã ngồi trong viện chờ hắn từ lâu.
Trong viện đã tắt đèn, hạ cũng bị ta đuổi đi, tĩnh lặng không một tiếng động.
Chúng ta nhau không , Tạ Duẫn đột nhiên nhào lòng ta, dụi hõm cổ ta, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo ta.
“Phí Linh Ca, có lúc ta thật sự hận thân. Từ nhỏ học đạo làm quân tử, học thi thư lục nghệ, học nghĩa lễ tín, vậy mà rốt cuộc vẫn dùng thủ đoạn lừa gạt chân tình của người vô tội. Dùng để đạt mục đích.”
Tạ Duẫn khẽ : “Phí Linh Ca, xin lỗi…”
Ta đã lâu rồi không nghe người gọi mình là Phí Linh Ca.
Tại Tây Hạ, ẩn danh đổi họ, cười hoà nhã, chạy khắp nơi ứng phó đủ đường, ta gần như đã quên, tại Đại Chu, ta từng ngông cuồng thế nào.
Một thân mưu lược võ nghệ, không đường đường chính chính ra trận giết địch, chỉ có chốn tu la mưu tính tâm.
Nhưng dù có không cam lòng đến đâu, vẫn nhẫn nại.
Ta vòng ôm lấy cổ hắn, “Đừng xin lỗi, ta hiểu mà. Chúng ta thấy một thế giới.”
09
thành thân giữa Tạ Duẫn công A Lan được định một tháng sau đó.
A Lan rốt cuộc đã như nguyện, áo cưới của nàng sẽ do chính Tạ Duẫn cắt .
Vừa mới phác họa vẽ, A Lan đã không kìm được đến ngắm tới ngắm lui, nàng bộ hỷ hoa mỹ kia, vui mừng đến rạng rỡ người. Lúc ấy nàng rạng rỡ hân hoan, mắt sáng rỡ với Tạ Duẫn:
“Có thành thân với ngươi, là chuyện hạnh phúc nhất trong đời ta.”
Tạ Duẫn mỉm cười với nàng, coi như là một câu trả lời.
Kế hoạch của ta cuối cũng tiến đến bước .
Trước đêm thành hôn, ta Tạ Duẫn đến gặp A Duận.
“Kế hoạch của ta đã đến giai đoạn cuối, A Duận, mai ngươi ta rời đi.”
A Duận trầm ngâm chốc lát, “E là không được. Nếu ta đi, kế hoạch sẽ lập tức bại lộ, đến khi chúng có phòng bị, bao nhiêu công sức tính toán của các ngươi sẽ uổng phí sao?”