Tôi là chim hoàng yến của phản diện âm trầm nhưng lại cực kỳ lười.
Sau khi phản diện phá sản, hệ thống yêu cầu tôi phải nhục nhã anh ta thê thảm, đá anh ta một cú đau điếng để khơi dậy ý chí chiến đấu, vực dậy làm lại cuộc đời.
Tôi nói không.
Tôi lười chửi mắng lắm.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng dữ dằn:
“Tất cả mọi người đều bỏ tôi mà đi, sao em còn chưa đi? Muốn ở lại nhìn tôi thê thảm à?”
Tôi uể oải ngáp một cái.
“Lười chạy.”
Anh ta đỏ hoe mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì, nghèo kiết xác, không thể cho em cuộc sống sung sướng như trước…”
Tôi xoa đầu anh ta.
“Thôi nào, lảm nhảm vậy không mệt hả? Lại đây, nghỉ một lát với em cho khỏe.”
Thế là
Để tôi không ch/ết đ/ói, Chu Tĩnh Xuyên hăng hái vực dậy, làm việc không ngơi chân, mỗi ngày ba công việc.
Tới lúc đáng lẽ trong nguyên tác, anh ta phải hẹn hò nữ chính để phát triển tình cảm,
Chu Tĩnh Xuyên lại quỳ một gối trên sàn nhà, cẩn thận buộc nơ con bướm trên váy cho tôi.
Hệ thống gào thét:
“Không phải chứ chị ơi, chị đang tu tà công đó hả!?”