Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
khi rơi xuống nước, tính tình của Tố Nguyệt thay đổi hoàn toàn.
Tiểu đầu mở mắt ta liền ôm chầm lấy ta khóc rưng rức một hồi.
Nàng kéo tay áo ta, lau nước mắt nói mấy lời kỳ lạ.
“Tỷ tỷ nữ phụ, muội nói cho tỷ nghe , tỷ mau mau tránh cái tên trượng phu kh,ốn ki/ếp kia đi, hắn h,ại ch,et tỷ đấy!”
“Cái tên c,ẩu nam nhân kia căn bản không yêu tỷ, hắn chỉ lợi dụng tỷ thôi. Đợi đến khi hắn đăng cơ, hắn gi,et tỷ nhường chỗ cho người trong lòng hắn.”
“Tỷ ơi, tỷ nghe muội, mau chạy đi! Ngàn vạn lần đừng tin bất cứ lời của c,ẩu nam nhân ấy.”
Trên khuôn mặt nhắn của nàng vẫn còn vương vết lệ khô, miệng thì cứ gọi “c,ẩu nam nhân” liên tục.
Bà v,ú bên cạnh nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng quát mắng:
“To gan! Tố Nguyệt, ngươi đang nói nhăng cuội đó? Ngươi dám gọi điện hạ như thế, chán s,ống rồi sao?”
“Ta không nói bậy! Ta là người xuyên sách, ta biết rõ cốt truyện ta tới là tỷ tỷ mà!”
Tố Nguyệt chẳng hề s,ợ hãi trước lời quát tháo của bà vú, ngược lại còn càng thêm lý lẽ kiên định phản bác.
Đôi mắt tròn xoe của nàng chăm chú ta, như thể muốn tìm kiếm sự đồng tình.
Những lời nàng nói, ta chẳng hiểu .
Cái mà người xuyên sách? Cái mà nữ chính, nữ phụ?
Toàn là những từ ngữ lạ ta từng nghe qua.
Nhưng những lời khác thì ta hiểu.
Chính vì hiểu , nên ta càng tin chắc rằng đầu là do trước đó phát sốt, khiến đầu óc bị mê man rồi.
Hoàng đế tương lai là Lương Cảnh ư? Hừ!
Nghĩ đến cái bộ dạng suốt mèo chuột cợt nhả của hắn, ta suýt chút bật cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong sự ủng hộ từ các bạn
Lương Cảnh mà có bản lĩnh lớn như vậy, e rằng heo cũng biết bay rồi.
Tên đó hôm qua còn kéo mấy huynh đệ vào cung đánh bạc bị Hoàng bắt , ăn mấy chục trượng rồi.
Hiện giờ vẫn còn bị phạt chép sách trong thư phòng kia kìa.
Ta rút tay áo khỏi tay nàng, quay đầu sai hoàn đi mời đại phu.
ta không tin, Tố Nguyệt càng thêm sốt ruột, níu lấy cổ tay ta, lôi kéo lớn tiếng nhắc lại mấy lời khi nãy.
Từ nàng theo ta, từng có hành vi vượt lễ như thế .
Ta chau mày định lên tiếng trách mắng thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
“Phu nhân!”
Giọng của Lương Cảnh còn gấp gáp hơn Tố Nguyệt.
Tiếng gọi ấy mọi người trong phòng giật mình sững sờ.
Hắn xông vào ôm chặt lấy ta, lùi về mấy bước, đó mặt mày sa sầm chằm chằm vào Tố Nguyệt đang ngơ ngác.
“To gan! Ti,ện tỳ, ngươi đang nói nhảm nhí với phu nhân của bản vương hả?”
Lương Cảnh nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Ta bỗng nảy ý định trêu đùa, liền lạnh nhạt cất lời:
“Lương Cảnh, ta nghe nói ngươi có người trong lòng không ta.”
“???”
“Nghe nói khi ngươi đăng cơ còn muốn gi,et ta .”
“??!!”
Lương Cảnh trợn to mắt, như thể chịu nỗi o,an thấu trời, đôi mắt đỏ hoe đầy u/ất ứ/c.
“ là vu o,an!!! Là tr,u tâm mà!!!
“Phu nhân, ta còn o/an ức hơn Đậu Nga! Tỷ nói thêm một câu , e rằng ngoài trời tuyết rơi giữa tháng sáu mất!”
“…”
2.
Những lời của Tố Nguyệt, ta đương nhiên không tin.
Ta và Lương Cảnh quen biết từ , sự hiểu biết và tin tưởng giữa hai người không ít.
Hắn không có cái gan dòm ngó ngai vị, cũng chẳng có bất kỳ tài năng cần thiết hoàng đế.
Thiên phú lớn nhất trong đời Lương Cảnh, định sẵn từ khi hắn tròn tháng trong lễ chọn đồ đoán tương lai.
Hắn sinh đúng lúc biên cương thắng trận, triều đình khắp nơi mừng rỡ.
Cũng vì thế mà Hoàng sủng ái không thôi, đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.
Đến lúc đoán đồ, Hoàng còn lấy ngọc tỷ , chẳng ngại ánh mắt kinh ngạc hoặc tối sầm của mọi người xung quanh.
Nhưng vị Khang Vương điện hạ , giữa đống sách vở, bút mực và binh khí, lại chỉ trúng viên xúc xắc trong tay ta.
Đó là vật cha ta đưa cho ta trước khi rời đi.
Ông vội vã tới dự lễ chọn đồ của Lương Cảnh, sợ ta khóc nháo nên tiện tay lấy đại một món trong rương đồ chơi nhét vào tay ta.
Ta khi ấy còn trong t,ã lót, biết cái là xúc xắc, chỉ biết cầm trong tay.
Vậy mà Lương Cảnh giật lấy, chọc ta khóc oa oa.
mọc răng bị ta dọa sợ, hắn lảo đảo bò tới.
Nhân lúc mọi người còn kịp phản ứng, liền “chụt” một cái hôn ta.
Tương truyền hôm đó khi rời khỏi điện, sắc mặt Hoàng và cha ta đen sì như đáy nồi.
đó suốt một tháng, cha ta cũng xin nghỉ không chịu vào triều.
Còn Hoàng thì lập tức nhét Lương Cảnh còn biết nói vào thư phòng.
Mời tới bốn năm vị thái phó giáo dưỡng, sợ hắn đi vào con đường tà đạo.
Mà Lương Cảnh cũng không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, bình an lớn lên thành một…
Cây cổ thụ cong vẹo.
3.
Từ ấy, Lương Cảnh và Tố Nguyệt như kẻ thù không đội trời chung.
Tố Nguyệt trước ngoan ngoãn bao nhiêu, giờ chẳng còn chút quy củ .
Hễ Lương Cảnh là như mèo chuột, h,ận không thể lao lên cắn cho một miếng.
Bình thường cũng không chịu nổi khi hắn ở bên ta, lúc cũng kiếm đủ cớ kéo ta đi.
Rồi đó thì thầm hết lần tới lần khác khuyên ta rời hắn.
Nàng thì một lòng muốn kéo ta đi, còn Lương Cảnh lại tìm đủ cách đuổi nàng đi.
Nhưng vì Tố Nguyệt là hoàn theo ta từ , lại là người ta tin tưởng nhất.
Không có sự cho phép của ta, hắn cũng chẳng dám động tới nàng.
ngăn Tố Nguyệt xúi giục ta, Lương Cảnh càng dính chặt ta như keo.
thường hắn theo đám hồ bằng cẩu hữu điểm danh ở sòng bạc, tửu lâu.
Nay vì canh chừng ta mà chẳng buồn đi đâu.
Hắn như miếng cao da chó dính sát lấy ta, không còn đi sòng bạc nhưng lại khiến ta càng đau đầu hơn.
Hắn kè kè một tấc không rời, ta không thể yên lòng việc lớn.
Lũ lụt Hoài Nam nghiêm trọng, hôm nay Hoàng hậu mới triệu ta vào cung, nhờ ta giúp tập hợp mệnh phụ triều đình quyên góp trợ.
Ta bận đến mức đầu tắt mặt tối, còn tốn công dàn xếp mâu thuẫn giữa hắn và Tố Nguyệt.
Quả thực là phân thân bất lực.
Mãi đến khi Tố Nguyệt lần đứng trước mặt ta, buông lời x,ấc l/áo.
“Lương Cảnh chính là tên tr,a nam, tr,a nam khắp thiên hạ đáng ch,et!”
Nàng không chỉ gọi thẳng tên Lương Cảnh, còn buông lời ng/uyền rủ/a cay đ,ộc.
Ta cau mày, lại tiểu đầu trước mặt.
Diện mạo vẫn như trước, nhưng tính tình lại khác biệt hoàn toàn.
Tố Nguyệt từ vốn là cô nương hiền lành nhân hậu.
Mà người đứng trước mặt ta giờ , lại tràn đầy o,án đ,ộc.
Nàng một lòng nói là vì ta, nhưng ta chỉ lạ và e dè.
Ta lạnh mặt, nghiêm khắc cảnh cáo, nếu còn nói bậy đuổi nàng khỏi phủ.
Nàng ngẩn , nhưng vẫn ấm ức biện giải.
“Tỷ tỷ, tỷ tin muội đi, hắn thật sự là tr,a nam! Tỷ mau theo muội rời khỏi , nếu không đợi nữ chính xuất hiện, muốn chạy cũng không kịp!”
“Muội thật sự là vì muốn tỷ, tất là vì tốt cho tỷ mà!”
Đôi mắt tròn xoe long lanh ngấn lệ, mà lòng người không khỏi xót .
Nhớ lại lễ hội nguyên mấy hôm trước, ta suýt bị đám đông hỗn loạn đẩy rơi xuống nước.
Là Tố Nguyệt nhanh tay kéo ta lại.
Nhưng nàng thì không may rơi xuống, bệnh nặng li bì mấy .
Dẫu ta giận, nhưng rốt cuộc cũng không đành lòng trách phạt nàng.
Đành tránh nàng nói năng bừa bãi gây họa cho phủ họ Tô, ta điều nàng ngoại viện.
4.
Hoài Nam gặp lũ lụt, vùng ngoại thành bỗng chốc đầy rẫy dân lưu lạc từ đổ về.
Bách tính trong kinh thành lòng người hoang mang, ai nấy lo sợ tai họa lan đến mình.
Một số thương gia vì lòng tham mà thừa cơ tăng giá.
Trong cơn hoảng loạn, nhiều nhà đổ xô tích trữ thuốc men và lương thực.
Giá trong thành dao động dữ dội, nhất là tiệm thuốc càng trở nên thái quá.
Chỉ riêng việc nghĩ cách ổn định giá khiến ta đau đầu không thôi, còn đích thân kiểm kê số thuốc ta mua trợ nạn dân.
Ta bận rộn đến mức mắt mỏi đầu đau, chẳng hay biết Lương Cảnh tới từ lúc .
Hắn giơ tay xoa nhẹ thái dương cho ta, giọng dịu dàng:
“A Oánh, mệt rồi thì đừng xem , nghỉ ngơi chút đi, kẻo mắt hỏng mất.”
Ngọn nến chỉ còn lại một đoạn ngắn, chẳng trách trong phòng càng tối.
Ta thở dài một hơi, tựa nhẹ vào lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong sự ủng hộ từ các bạn
“Dưới chân thiên tử, mà giá lương thực, thuốc men lại dao động không ngừng. E rằng có kẻ cố tình gây chuyện, ta vẫn nên tự mình giám sát mới yên tâm .”
Ánh mắt Lương Cảnh lướt qua đống sổ sách trên bàn, lơ đễnh bĩu môi.
Hắn vốn không muốn phí tâm vào mấy chuyện , chắc là nghe cũng chẳng hiểu.
Nhưng hắn là hoàng tử.
Ăn lộc trời ban, hưởng bổng lộc từ bách tính, lo lắng cho sinh kế của dân là bổn phận.
Hắn không thì chỉ có ta thay.
“Miền Nam bị lũ lụt nghiêm trọng, bỗng chốc lưu dân kéo về nhiều như vậy, đương nhiên cửa hàng cũng bị ảnh hưởng.”
“Dạo nàng đừng ngoài một mình, chờ ta đi cùng. Ta không muốn nàng lại gặp chuyện như lần trước. Khi hoàn tới báo tin nàng suýt ngã xuống nước, tim ta như ngừng đập rồi.”
Ta khẽ cười:
“Chẳng ta không rơi xuống nước sao? Còn là Tố Nguyệt ta .”
Không nhắc tới thì thôi, nghe ta nhắc đến Tố Nguyệt, sắc mặt Lương Cảnh lập tức sa sầm.
Hai chữ “không vui” gần như viết thẳng trên mặt hắn.
“Còn nói , đầu đó sao thế, trước ngoan ngoãn lễ phép biết bao, giờ thì mỗi lảm nhảm mấy chuyện điên khùng bên tai nàng.”
“Nếu không vì nó từng mạng nàng, lại là người hầu theo nàng từ , ta sớm cho người bán nó đi rồi.”