Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Điên rồi.
Cả nhà này… đều điên cả rồi.
Tôi tìm đến căn phòng ông ta chỉ, xoay mạnh tay nắm, mở cửa thật nhanh, để lại mọi âm thanh và hỗn loạn bên ngoài cánh cửa.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất gào thét.
Sau hôm nay, nhất định phải đưa Tiểu Nhu rời khỏi nơi này.
Bố mẹ cô ấy quá mức kỳ quái, hoàn toàn không bình thường.
4
Sau khi đóng cửa một lúc lâu, những tiếng động bên ngoài cuối cùng cũng dần yên ắng.
Tôi nằm trên giường mà lòng vẫn không sao bình tĩnh lại được.
Trong đầu không ngừng vang lên hai câu nói Tiểu Nhu từng nhắc đến lúc ngồi trên bàn ăn:
“Hai người bạn trai trước đều biến mất ngay ngày hôm sau…”
Nghĩ lại cái kiểu bố cô ấy hành xử, rất có thể hai người đó đã nghe lời cảnh báo của mẹ cô ấy, rồi nhân lúc đêm muộn lén lút rời khỏi đây.
Nhưng tôi thì không như vậy.
Tôi tin chắc rằng, tình cảm tôi dành cho Tiểu Nhu còn sâu đậm hơn gấp nhiều lần hai kẻ đó.
Nếu có rời đi, tôi cũng phải mang theo cô ấy, đưa cô thoát khỏi cái gia đình khiến người ta nghẹt thở này.
Sau đó, dốc hết sức lực để cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, lòng tôi dịu đi đôi chút.
Khi suy nghĩ đã thông suốt, cơn buồn ngủ bất chợt kéo tới.
Tôi nhắm mắt định chợp mắt một chút, ai ngờ ngủ liền mấy tiếng.
Là âm thanh thông báo tin nhắn trên điện thoại đánh thức tôi dậy.
Mở WeChat, hơn chục tin nhắn chưa đọc – tất cả đều từ Tiểu Nhu.
Toàn thân tôi căng cứng, tim lập tức nhảy lên tận cổ họng.
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn đau? Biết vậy ban nãy không nên ngủ quên!
May mà khi mở tin nhắn ra xem, không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Minh Kiệt, em đói quá… Lúc nãy đau bụng nên ăn không được gì, anh đi với em kiếm gì ăn nhé?”
Tôi trả lời: “Anh chờ em dưới bếp.”
Ngay sau đó, cô ấy nhắn lại liền: “Em không muốn ăn đồ thừa… Em có giấu ít đồ ăn vặt trong tầng hầm, em qua đó trước rồi, anh tới tìm em nha.”
Tôi hơi do dự, định nhắn bảo cô ấy đau dạ dày thì đừng ăn linh tinh. Nhưng chưa kịp gõ xong, tin nhắn khác lại tới.
“Em qua rồi nè, anh nhanh lên nhé, nhớ đừng bật đèn, nếu làm ba mẹ em thức thì phiền lắm đó.”
Tôi thở dài, nghĩ chắc lâu lâu phá lệ một chút cũng không sao, đành nhắn lại một chữ: “Ừ.”
Mở cửa ra, trước mắt tối như mực, đưa tay không thấy cả năm ngón.
Nhìn lại điện thoại, mới biết đã hơn 11 giờ đêm.
Cả căn biệt thự tối om, rèm cửa kéo kín mít, không có lấy một tia trăng lọt vào.
Tôi rón rén bước ra ngoài, suýt nữa thì trượt té mấy lần.
Nhớ lại hướng đi ban ngày, tôi lần mò mãi mới tới được cửa tầng hầm.
Từ khe cửa có ánh đèn le lói, chắc là Tiểu Nhu đang ở bên trong.
Tôi khẽ gọi mấy tiếng, không thấy ai trả lời, liền lấy điện thoại định nhắn tin.
Đúng lúc đó, cánh cửa bất ngờ bật mở.
Một mùi hôi thối lẫn mùi mục rữa nhè nhẹ phả thẳng vào mặt khiến tôi nghẹn thở.
Tôi bị ai đó túm lấy cổ áo, giật mạnh vào bên trong rồi bị ném thẳng xuống nền đất cứng.