Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjnx1S2A8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

7

“Chị ghen vì anh Thành thích tôi, nên mới dùng cách độc ác như thế để hại tôi!”

Tôi hờ hững:

“Tôi không đồng ý thì em nói tôi giành ánh sáng của em, tôi thuận theo thì em lại gây sự.”

Mũi Lưu Y Y tức đến lệch hẳn:

“Chị hại anh Thành liệt rồi, tôi sẽ kiện chị tội mưu sát!”

“Chị phải bồi thường cho chúng tôi một khoản viện phí và tiền tổn thất tinh thần thật lớn!”

Tôi ngạc nhiên:

“Các người?”

Lưu Y Y hất cằm:

“Đúng! Lúc nguy cấp chị bỏ mặc anh ấy, chỉ có tôi ở bên cạnh. Chị không còn tư cách làm vợ anh ấy nữa!”

Cô ta quay sang đám người làm còn sống, ngầm ý:

“Đợi tôi lên vị trí, nhà họ Tô sẽ do tôi làm chủ. Ai còn muốn ở lại làm việc thì phải hiểu mình là chó của ai.”

Đám người làm lập tức trừng mắt với tôi.

“Lý Mộ Ngôn! Nếu không phải chị chọc giận ông chủ, hệ thống duy trì sự sống sẽ không bị phá hủy! Chúng tôi đã chẳng gặp nguy hiểm!”

“Chị không chỉ phải bồi thường cho Y Y, mà còn phải bồi thường cho tất cả chúng tôi!”

Tôi cạn lời:

“Các người nên đòi Tô Thành mới đúng.”

Chu Húc Chi bật cười:

“Nhìn hắn thế kia, không biết nói chuyện có bị chảy dãi không nhỉ?”

Tô Thành run rẩy cả người nhưng không ngồi dậy nổi.

Ánh mắt căm hận nhìn Chu Húc Chi.

Chu Húc Chi nhàn nhã:

“Anh với Ngôn Ngôn là thanh mai trúc mã, chỉ lạc đường vài năm thôi. Còn anh, Tô Thành, chẳng qua là một bông hoa dại mọc ven đường mà thôi.”

“Liệt rồi thì cứ ngoan ngoãn nằm đó, đừng mơ tưởng đến người không thuộc về anh nữa.”

Cơn giận làm gân xanh trên trán Tô Thành nổi rõ.

Tôi nhìn hắn đầy chán ghét.

Kiếp trước hắn tàn độc, trói tôi sau đuôi tàu kéo lê, để tôi bị cá mập xé xác.

Kiếp này, vì Lưu Y Y mà hắn luôn chống đối tôi, thậm chí tự tay hại chết con tôi.

Từng chuyện, từng món nợ máu, nhất định phải tính sổ.

Tôi ký tên vào đơn ly hôn.

“Tô Thành, lát nữa luật sư của anh sẽ đến, để ông ấy ký thay cho anh.”

Tô Thành mở to mắt, cố sức lắc đầu.

“Như vậy người anh yêu nhất – tiểu trà xanh của anh – sẽ đường đường chính chính bước lên vị trí, chẳng phải anh vui sao?”

Tôi quay lưng bước đi, không để ý đến gương mặt đầy giận dữ của Tô Thành khi nghe câu nói cuối cùng.

Lưu Y Y giật lấy đơn ly hôn, hớn hở xem đi xem lại.

Cô ta nắm lấy tay Tô Thành:

“Cần gì đợi luật sư, để em ký thay.”

Tô Thành vùng vẫy dữ dội, bàn tay vừa nẹp xong lại gãy lần nữa.

Lưu Y Y chẳng hề quan tâm đến vẻ đau đớn của hắn:

“Không cần băng bó, lát nữa anh còn phải ký giấy đăng ký kết hôn của hai ta.”

“Xét tình trạng bây giờ của anh, toàn bộ cổ phần và tài sản sẽ được chuyển sang tên em. Từ nay em sẽ quản lý tất cả.”

“Còn anh, không biết có kịp sống đến khi luật sư tới hay không?”

Tô Thành ngây người, không tin nổi.

Hắn luôn tìm mọi lý do bao che cho cô ta, thậm chí biện minh cả việc cướp mặt nạ dưỡng khí là bất đắc dĩ.

Không ngờ cô ta thật sự muốn hắn chết!

Lưu Y Y bỏ bộ dạng dịu dàng, ánh mắt đầy ghét bỏ:

“Liệt rồi thì đừng cử động, nước dãi chảy ra bẩn chết đi được.”

“Đúng, từ đầu tới cuối tôi chỉ cần tiền của anh thôi!”

Lưu Y Y hả hê rời đi.

Để lại Tô Thành nằm bất động trong hối hận tột cùng.

Khi cha tôi tới, vừa hay chặn được Lưu Y Y và Tô Thành mới làm xong thủ tục kết hôn ở cổng bệnh viện.

Cả hai bị mời vào phòng làm việc.

Lưu Y Y hất cằm kiêu ngạo:

“Đồ vợ bị bỏ, chẳng lẽ chị còn muốn quay lại với anh Thành sao?”

Tôi bật cười khẩy:

“Không phải.”

“Tôi đến để lấy lại những thứ vốn thuộc về tôi, ví dụ như tài sản.”

Sắc mặt Lưu Y Y tái mét:

“Tất cả tài sản đứng tên anh Thành đã tự nguyện chuyển hết cho tôi rồi!”

Chu Húc Chi cười lớn:

Tùy chỉnh
Danh sách chương