Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi rung động mãnh liệt.
Cơ bụng Tám múi, ai mà từ chối nổi.
Nhưng tôi và anh ấy mới chỉ gặp một lần.
Tôi nghĩ Phương Lâm lại gửi thêm một tin nữa.
Phương Lâm: “ thể trước, hiểu một chút, được không?”
Tôi trả lời ngay lập tức: “Được thôi .”
Sau Phương Lâm bảo tôi gia nhập CLB trường, nói là cùng chơi để tăng cường tình cảm.
Tôi không khỏi nghi ngờ, anh ấy không phải gái đâu, mà là CLB thiếu người .
Nhưng tôi không ngờ xã trưởng CLB lại là Hứa Chu.
Vừa sân , tôi thấy Hứa Chu, anh ấy thấy tôi.
Anh ấy trông như vừa mới chơi xong, mồ hôi chảy dài trên má, anh ấy tiện tay cầm chiếc khăn lên lau.
Rồi thẳng về phía tôi, “Không phải mất trí nhớ sao, vẫn nhớ tôi ở đây à?”
Trong tay tôi cầm một chai nước khoáng hứa mang Phương Lâm, Hứa Chu thuận giật lấy từ tay tôi.
Tôi chưa kịp mở lời, anh ấy vặn nắp ra rồi.
Tôi giải thích: “Em không phải anh, em ở đây, anh ấy bảo em gia nhập CLB.”
Hứa Chu vừa định nói , Phương Lâm chạy từ phía sau, “Khương Tầm, em rồi à.”
Tôi cười gật đầu với anh ấy.
“Nước mang tôi đâu?”
Tôi xòe tay ra, “Quên mang rồi.”
Tôi giới thiệu người họ với : “Đây là em, đây là anh tôi.”
Phương Lâm cười nói: “Không ngờ xã trưởng chúng ta lại là anh trai em đấy.”
Hứa Chu cầm chai nước ngẩng đầu uống một ngụm, bất thình lình thốt ra một câu: “Không phải anh ruột.”
Phương Lâm đờ người ra, tôi vội vàng nói thêm: “Hơn cả anh ruột.”
Đúng lúc này, Hứa Chu nhận một cuộc điện thoại, trước khi anh ấy nói: “Lát nữa tôi điền đơn đăng ký gia nhập CLB.”
Phương Lâm đưa tôi một cây , mời tôi cùng anh ấy chơi.
Lần cuối cùng tôi chơi là từ hồi cấp .
Tuy nhiên, tôi giữ vững tư tưởng “thua người không thua ”, cười khiêu khích một cái: “Xem tôi đánh anh tơi bời hoa lá đây, thua rồi đừng mà mít ướt đấy nhé.”
Phương Lâm nhướng mày, “Tới , ai mít ướt chưa chừng đâu.”
Sau Phương Lâm giành chiến thắng áp đảo toàn diện.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng đời anh bị ế.”
Đúng là đánh tôi tới mức muốn chết, không nhường một quả nào.
[ – .]
Không tưởng thù oán lớn với tôi chứ.
Phương Lâm xoa xoa gáy, cười gượng tiếng, “Là do tôi hăng quá thôi mà.”
Tôi liếc xéo anh ấy một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Để tôi em nhé, emcầm sai nữa.”
“Cầm không phải đều cầm này sao?” Tôi tay mình cầm .
Cầm mà đúng sai à?
Phương Lâm mẫu tôi cách anh ấy cầm , bảo tôi tay anh ấy.
Phải nói, tay anh ấy khá đẹp, thon dài, xương đốt rõ ràng.
Tôi không khỏi thêm vài lần, sau điều chỉnh tư tay nhưng cảm thấy vẫn không giống anh ấy.
Phương Lâm thở dài một tiếng, rồi nắm lấy tay tôi giúp tôi chỉnh lại.
Chưa chỉnh xong, tôi bị một lực mạnh kéo sang bên cạnh.
“ ?” Hứa Chu Phương Lâm với vẻ mặt nặng nề.
Chắc Hứa Chu bận xong việc anh ấy rồi.
“Phương Lâm em cầm .”
“Tôi không hỏi em, tôi hỏi cậu ta ?” Hứa Chu đáp lại với giọng điệu gay gắt.
“Khương Tầm không phải nói rồi sao, tôi cô ấy cầm mà, sao , vấn đề à?” Phương Lâm không hề nhượng bộ.
Tôi thấy người họ trông cứ như sắp sửa đánh nơi.
Tôi vội vàng xua tay với Phương Lâm, kéo áo Hứa Chu lôi anh ấy .
“Anh , yên lành.”
Hứa Dao chưa từng nói với tôi rằng anh ấy đột nhiên “lên cơn” như vậy.
Hứa Chu kéo kéo cổ áo, “Cậu ta giở trò với em.”
“Không phải đâu anh, anh ấy em cầm mà.”
“ cứ , cậu ta không nói với em được à? Không mẫu được à? Đụng vào tay em là sao?”
Tôi cứng họng, chẳng lẽ tôi lại nói là vì tôi quá ngốc nên anh ấy mẫu rồi mà tôi vẫn không học được sao.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đâu nhé!!!!
Tôi chắp tay lại với Hứa Chu, “Anh, anh ruột em ơi, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, anh ấy tốt lắm, anh ấy mẫu rồi nhưng là do em không học được.”
Hứa Chu mím môi, “Khương Tầm, hôm anh nói em trai chỉ là tiện miệng thôi, không phải bảo em cứ đại một người đàn ông nào rồi ở bên .”
“Em mà, chúng em không ở bên , chỉ là bè bình thường thôi.” Tôi giải thích.
Hứa Chu tôi không chớp mắt, “Thật không?”
“Thật.”
“Nếu là bè bình thường giữ khoảng cách tốt.”
Tôi chắp tay lại, “Anh em ơi, anh yên tâm .”
Tôi hơi nghi ngờ, tôi không phải là nhận một người anh, mà là nhận một người bố đúng hơn.