Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKPSDQLPpF
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước đây, tôi sẽ chẳng để tâm đến chuyện này.
Tiền túi tôi đủ bù lỗ.
Tật hay quên, đánh rơi đồ cũng chẳng dễ gì sửa được.
Nhưng giờ khác rồi.
Vừa mới tuyên bố đặt sự nghiệp lên hàng đầu, chưa khởi động được bao lâu, tôi đã không muốn để lại ấn tượng xấu với bất kỳ nhãn hàng nào.
Không – không thể.
“Tôi phải đi rồi.
Về nhà tìm bông tai.
À đúng rồi, mua thêm máy dò kim loại để tiện tìm hơn.”
Không chờ ông chủ đáp lời, tôi đã xách túi bước ra khỏi văn phòng.
Những lời tôi nói cũng chẳng cần ông ấy nghe thấy, giống như lẩm bẩm với chính mình vậy.
Đây chính là điểm tốt khi tôi và ông chủ thân như anh em — không cần khách sáo, không gò bó.
Ông ấy hiểu tôi từng sống buông thả thế nào.
Tôi biết ông ấy mê tiền ra sao.
Còn hiện tại, tôi đã khác.
Còn ông ấy… vẫn y nguyên như cũ.
“Ê ê! Cẩn thận đó! Đắt quá công ty không thanh toán đâu nha!”
Đấy, tôi còn chưa ra khỏi cửa, ông ấy đã vội phủi sạch trách nhiệm.
Lúc tôi tốt, thì ai cũng nhào vô chia phần.
Lúc tôi có chuyện, thì ai cũng muốn tránh xa.
Tôi mang theo vài cái máy dò kim loại về nhà.
Trợ lý dẫn theo cả đội ngũ trong studio lục tung mọi ngóc ngách, sốt ruột đến mức muốn phát điên.
“Chị Phi Phi, chị cố nghĩ lại xem, bông tai là rơi ở nhà hay ở lễ trao giải?
Tụi em lật tung cả nhà rồi, không có!”
Tôi từ dưới sàn bò dậy, tắt máy dò.
Nhìn quanh căn nhà rối tung bời bời, đầu tôi ong ong.
Tối qua lúc thay váy, tháo trang sức xong thì cảnh sát tới.
Nhà loạn như ong vỡ tổ, ai còn để ý tới bông tai chứ?
Giờ tôi cũng chẳng nhớ rõ, nó rơi lúc nào nữa…
“Ở nhà để lại hai người tiếp tục tìm.
Những người còn lại theo tôi tới nhà hát lớn nơi tổ chức lễ trao giải hôm qua.”
Một nhóm người kéo nhau rầm rộ tới nhà hát ánh đèn mờ mờ.
Mỗi người cầm một cái máy dò kim loại, lần lượt rà theo từng hàng ghế.
Cả nhà hát tràn ngập tiếng tít tít hỗn loạn của thiết bị.
Điện thoại trong túi áo khoác tôi rung lên hai cái.
Không ngờ lại là tin nhắn từ Kỷ Yến Thần, người tôi đã không liên lạc suốt mấy năm qua.
Tôi nhìn tên hiển thị trên màn hình: Không qua nổi.
Trong thoáng chốc, tôi như trở về thời cấp ba của mình.
Kỷ Yến Thần gửi đến một tấm ảnh — là chiếc bông tai tôi đánh rơi.
Thì ra anh ta nhặt được.
Không qua nổi: “Đến lấy.”
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lúc đó lại giống như cứu tinh của tôi.
Ngay sau đó, Kỷ Yến Thần gửi một vị trí định vị.
Tôi lập tức gọi trợ lý:
“Tìm được bông tai rồi, có người nhặt được.
Chị và em đi lấy.
Những người khác quay về studio trước.”
Đi được hai bước, tôi phát hiện trong tay còn ôm mấy món đồ, bèn quay lại nói với mấy nhân viên phía sau:
“À đúng rồi, cái này mang về đi.
Studio giữ lại một cái, số còn lại đem lên chợ đồ cũ bán hộ.
Đã dùng rồi không trả lại được, lỗ thì lỗ chút cũng được!”
Trợ lý lái xe rời khỏi nhà hát.
Bác bảo vệ ở cổng mỉm cười vẫy tay chào tôi.
Chẳng qua là nhờ hai bao thuốc thôi.
Không thì cửa cũng khỏi mơ bước vào.
Dĩ nhiên, phần của giám đốc nhà hát tôi cũng không để sót.
Đến nơi định vị, tôi xuống xe, bấm chuông.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông dáng người hơi gầy trong số đông, nhưng kiểu gầy chắc nịch — nhìn là biết “cởi áo ra chắc chắn có cơ” — ra mở cửa.
Kỷ Yến Thần mặc đồ ở nhà phong cách lười biếng, bên ngoài khoác thêm một chiếc cardigan len.
Tôi khẽ đánh giá anh ta.
Mấy năm không gặp, dáng vẻ trước kia suốt ngày quấn lấy tôi để moi tiền đã không còn.
Thay vào đó là một Kỷ Yến Thần lạnh lùng, tự kiềm chế, diễn xuất xuất sắc, trở thành biểu tượng hiện tại của anh ta.
Tôi còn chưa kịp mở lời chào, anh ta đã lấy bông tai tôi đánh rơi đưa thẳng cho trợ lý.
Trợ lý vội vàng cảm ơn:
“Cảm ơn Kỷ ảnh đế, nhờ có anh mà chị Phi Phi không phải đền tiền nữa rồi.”
Kỷ Yến Thần phẩy tay:
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.”
“Vào nhà ngồi một lát chứ?”
Câu này là Kỷ Yến Thần nói với tôi.
Chúng tôi chạm mắt nhau, tôi không nhìn ra cảm xúc gì trong mắt anh ta.
Ngược lại là tôi — lại hoảng hốt né tránh.
Là người từng đào sâu về diễn xuất, tôi cảm nhận được ánh mắt mình lúc đó có chút mơ hồ, không rõ ràng, biểu hiện cảm xúc loạn xạ.
Tôi cũng chẳng hiểu sao lại như vậy.
Bản năng khiến tôi lảng tránh, liền cất lời từ chối:
“Thôi đi, lỡ bị chụp lại lại phiền anh.
Cảm ơn anh đã giữ giúp tôi bông tai, hôm nào tôi…”
“Biệt thự cao cấp, paparazzi không vào nổi.”
Tôi còn chưa nói xong, Kỷ Yến Thần đã ngắt lời.
Tôi mấp máy môi, nhưng chẳng thốt ra lời.
“Con mèo của tôi…”
Lại lần nữa không thể sắp xếp nổi câu chữ, tôi luống cuống thấy rõ.
“Ờm… chị Phi Phi, em đi trả trang sức trước nhé, rồi sẽ ghé qua bệnh viện thú y xem Tiểu Đường.
Sáng nay phản ứng căng thẳng của nó đã không còn, vết thương ở sọ cũng có bác sĩ thú y theo dõi rồi.
Tối chị tới thăm nó là được.”
Tôi nhìn chiếc xe của trợ lý chạy vọt đi.
Con bé này đúng là nhanh chân thật đấy.
Còn đang nói chuyện với tôi, vậy mà chân đã lén lút lết về phía ghế lái từ bao giờ.
Tôi chưa kịp phản ứng, xe đã chạy khỏi rồi.
Chỉ còn tôi và Kỷ Yến Thần đứng đối diện nhau.
Gió cuối thu thổi rối cả tóc hai đứa, khung cảnh tái ngộ sau nhiều năm lặng lẽ diễn ra.
Nhưng cái cảm giác thoải mái ngày xưa thì không còn nữa.
Tôi đành chấp nhận, đi theo Kỷ Yến Thần bước vào nhà anh.
Nhà của Kỷ Yến Thần được thiết kế theo phong cách tối giản, sạch sẽ đến mức không thấy dấu hiệu có người sống.
Anh ta cởi áo khoác, nhẹ giọng hỏi:
“Uống nước không?”
“Cũng được.”
Một ly nước ấm được đặt trước mặt tôi, chiếc áo khoác của tôi cũng bị anh ta tiện tay mang đi treo lên mắc áo.
Từng động tác thuần thục, như thể anh ta vẫn thường làm những việc này vậy.
Kỷ Yến Thần ngồi xuống sofa đối diện tôi.
Tôi cúi đầu nghịch tay, khi tâm trí sắp trôi đi quá xa, thì anh ta thu lại khí chất lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi:
“Em ổn chứ?”
Không hiểu vì sao, chỉ câu nói ấy lại khiến bức tường cảm xúc trong tôi rung rinh.
“Anh hỏi bảy năm qua, hay là hiện tại?”
“Bảy năm đó… để dành từ từ rồi nói.”
Tôi mím môi, cười gượng một cái trông còn khó coi hơn khóc, rồi lại rơi vào im lặng.
Tự cảm thấy không khí bị mình làm trầm xuống, tôi cố thử kéo lại:
“Không ngờ hôm qua người trao giải cho tôi lại là anh.
Anh càng ngày càng thành công ghê.”
Kỷ Yến Thần lập tức phủ nhận:
“Anh ấy à?
Giống như người lần dò trong bóng tối, chẳng tốt đẹp như em thấy đâu.”
Tiếp đó, tôi nghe thấy Kỷ Yến Thần nói với tôi một câu xin lỗi.
“Hôm qua… không cố ý cười em đâu.
Chỉ là khi thấy em đứng trước mặt anh, anh có cảm giác như thời gian chồng lên nhau, như quay lại quãng ngày xưa có thể vô tư cười đùa bên nhau.”
“Không sao.
Anh đừng để tâm.
Hôm đó tôi cũng hoảng, đến mức giờ anh không nhắc thì tôi cũng quên mất anh đã nói gì.”
Vừa dứt lời, tôi liền thấy hối hận — lại cái tật nói nhanh không kịp nghĩ.
Thôi, tôi câm mồm vậy.
Giải thích chỉ càng rối.
“Thấy em đứng ngoài cửa lúc nãy, anh tưởng em giận anh.”
“Tôi chỉ là… cảm xúc không tốt.”
Không khí lại chìm xuống.
Ngực tôi như có cục đá đè nặng, từng giây từng phút đều khó chịu.
Mà sức chịu đựng của tôi thì sắp cạn rồi.
Tôi chỉ muốn trốn vào góc nào đó, xả hết mọi cảm xúc, nhưng lại không có cơ hội.
Chỉ đành âm thầm tự nhủ, cố nhịn thêm chút nữa.
Ánh mắt của Kỷ Yến Thần luôn đặt trên người tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại anh.
Ánh nhìn va chạm.
Trong lúc cố gắng nhẫn nhịn, tôi bỗng phát hiện mình đang… ngắm gương mặt thần tượng của ảnh đế quốc dân.
Người đàn ông hai mươi chín tuổi, trong mắt có những đợt sóng ngầm tôi chẳng thể đọc được — cuộn trào như muốn tràn ra.
Bảy năm qua, chúng tôi đều đã trưởng thành.
Cũng mang theo những bí mật mà người lớn vẫn thường cất giấu.
Khi tôi định lên tiếng cảm ơn vì anh đã giúp tôi nhặt lại bông tai, rồi rời đi…
Giọng nói của người đàn ông ấy không còn nhẹ nhàng mà trở nên khàn khàn, từng chữ như gõ vào vỏ bọc mà tôi gồng mình giữ chặt.
“Đau lắm đúng không?
Vẫn luôn gắng gượng.”
Nước mắt… vỡ òa.
Tôi đưa tay bịt miệng, cố không bật khóc thành tiếng.
Cảm xúc bị khuếch đại, khiến tôi khóc đến không thể tự kìm lại.
Mất mặt thì mất mặt chứ sao.
Dù gì Kỷ Yến Thần cũng không tính là người ngoài.
Tiếng khóc của tôi vang vọng khắp nhà anh ta, càng lúc càng lớn.
Kéo dài rất lâu, đến mức cổ họng tôi bắt đầu rát.
Âm thanh dần yếu đi.
Tôi cũng bình tĩnh lại.
Khi ngẩng lên, tôi đọc được cảm xúc trong mắt Kỷ Yến Thần — là đau lòng.
“Hức hức hức…
Kỷ Yến Thần…”
Những lời tôi chưa nói hết thành tiếng, lại tự mình bổ sung trong lòng:
“Chỉ có anh hiểu tôi. Nên tôi mới đau lòng đến thế.”
Kỷ Yến Thần khẽ cúi xuống, đưa thêm khăn giấy cho tôi.
“Khóc đi.
Anh hứa, đợi em ngừng khóc… anh sẽ lập tức quên sạch.”
Lời anh nói, nhẹ nhàng nhưng lại đâm thẳng vào chỗ mềm nhất trong lòng tôi, ấm áp mà chữa lành.
Anh hiểu cái lớp mặt nạ mạnh mẽ tôi luôn khoác trước người ngoài.
Cũng biết giữ thể diện cho tôi, không nhắc đến chuyện tôi vừa khóc nức nở.
Khóc một trận ra trò, đúng là thoải mái thật.
Nhưng hậu quả là… mắt khô, cổ họng đau rát.
Giá nào cũng phải trả thôi.
Không biết anh ta lấy đâu ra một tấm chăn dày đưa cho tôi:
“Nằm xuống nghỉ chút đi.
Anh pha cho em ly trà ấm cho dịu cổ.”
Tôi nằm lên chiếc sofa rộng rãi, nhìn bóng lưng Kỷ Yến Thần bận rộn trong bếp — đã có phần xa lạ sau nhiều năm — lại cảm thấy vết thương trong lòng mình dường như đã lành được bảy tám phần.
Ở nhà Kỷ Yến Thần, tôi được chăm sóc chu đáo đến từng chi tiết.
Thậm chí còn thả lỏng ngủ một giấc ngon lành.
Lúc tỉnh dậy, cơm tối cũng đã được người đàn ông kia đích thân nấu xong.
Ăn xong, tôi giúp anh ta dọn dẹp bát đũa.
Kỷ Yến Thần không giành làm hết mọi việc.
Tôi nhìn ra được — anh rất hiểu lòng người.
Biết tôi không thể thản nhiên nhận hết sự chăm sóc, nên mới để tôi làm vài việc nhỏ, cho tôi chút cảm giác an tâm.
Kỷ Yến Thần từ trên lầu xuống, đã thay bộ đồ khác:
“Đi thôi. Anh đưa em về.”
“Không về nhà.
Tới bệnh viện thú y.
Tôi muốn xem Tiểu Đường.”