Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Sau khi bé Vi về, lớp học tiếp tục như bình thường, chỉ là giữa tôi và Kỷ Thần Dần xuất hiện một chút không khí kỳ lạ.
Bé Vi tưởng bọn tôi đang giận nhau nên sau buổi học cuối, con bé đề nghị cả ba đi chơi công viên giải trí xả hơi.
Tôi phấn khởi đồng ý ngay, còn Kỷ Thần Dần thì sau một hồi bị đứa tôi dỗ ngọt chịu đi .
Lúc đang xếp hàng mua kẹo bông, một bé xếp sau bọn tôi bỗng ồ lên, hỏi: “ chân của anh lại khác với người khác ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt bé Vi lập tức thay đổi, theo bản năng đứng chắn trước mặt anh trai mình.
Còn Kỷ Thần Dần thì… tôi không dám nhìn anh.
Mẹ bé hoảng hốt vì lời con mình nói, vừa kéo con lại vừa rối rít xin lỗi bọn tôi.
Tôi thấy bé chỉ là chứ không có ý xấu, liền ngồi xổm xuống giải thích: “Anh ấy từng được siêu nhân cứu, nên bây giờ cũng trở siêu nhân thép vệ mọi người.”
Quả nhiên, ánh mắt bé nhìn Kỷ Thần Dần liền tràn đầy ngưỡng mộ: “Anh giỏi đấy!”
Tôi đứng dậy, cười bắt chước: “Ừ, anh ấy dũng cảm lắm!”
Mẹ bé còn áy náy, vội vàng dẫn con rời đi.
Tôi quay lại, thấy Kỷ Thần Dần đang nhìn tôi, ánh mắt cuộn trào đầy cảm xúc.
Cúi xuống thì thấy bé Vi cũng y chang, chớp chớp mắt nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Tôi cười, vẫy tay: “Suy nghĩ gì thế? Mau lấy kẹo rồi đi chơi!”
Kỷ Thần Dần chậm một nhịp cầm lấy kẹo, nhưng ánh mắt dõi theo tôi. Như thể có gì đó trong anh đang sụp đổ, rồi lại được vun đắp trở lại.
tôi lên vòng quay mặt trời. Bé Vi hớn hở nói: “Nghe nói lên đến đỉnh thì sẽ đó!”
Tôi vừa con bé đừng mê tín, đến lúc lên tới đỉnh, lại nó nhắm mắt , rồi đứa phá ra cười trêu nhau mê tín.
Kỷ Thần Dần bất chợt hỏi: “ người điều gì thế?”
Cảnh đêm bên hồ đẹp lung linh, ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt nghiêng của anh, đẹp như một bức tranh.
Tôi nghiêng người, cúi mắt, cố ý trêu anh: “Không nói anh đâu.”
Bé Vi hỏi: “Anh có không?”
Tôi lập tức , ghé sát lại nghe.
Bị tôi chọc cười, anh ra vẻ suy nghĩ, rồi gật đầu.
tôi bám lấy bắt anh nói ra.
Kết quả, anh nhìn tôi, bắt chước tôi: “Không nói em .”
vẻ nghịch ngợm hiếm thấy kia hiện rõ rành rành.
Người này bắt đầu trẻ con rồi thế?
Chơi xong, Kỷ Thần Dần đưa tôi về trường.
Lúc xe dừng ở cổng, chỉ còn tôi, anh đột nhiên mở miệng: “Em muốn anh gì không?”
Tôi không hiểu anh hỏi này, gãi đầu: “Là gì ?”
Kỷ Thần Dần thở dài như đã hạ quyết tâm: “Anh được sửa một đoạn mã lỗi.”
Gì cơ…
Tim tôi đập loạn.
“ nên—”
Anh nhìn tôi dịu dàng, trong mắt là ánh , giọng cũng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: “Có thể anh dùng lại từ khóa new được không? Lần này anh sẽ trân trọng.”
Tôi nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng ôm anh.
Kỷ Thần Dần khẽ bật cười.
Tôi thì ghé sát tai anh thì thầm: “Chúc mừng, chương trình đã chạy công.”
—
(20) Ngoại truyện 1
Sau khi đôi với Kỷ Thần Dần, lúc đầu cả đều không quen với mối quan hệ này, cứ xử khách sáo hơn cả lúc chưa yêu. Ví dụ, tay anh vô tình chạm tay tôi thôi cũng đỏ mặt nửa ngày rồi lí nhí xin lỗi.
Tôi cũng ngượng ngùng không kém.
Nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng.
Tôi đang yêu , đâu phải… đánh đàn tranh đâu!
Một hôm thấy anh đọc tài liệu mệt quá ngủ gục trên bàn, tôi nhìn đôi tay rõ khớp xương của anh, bị mê hoặc thế nào lại lén chạm vào.
Lúc đầu còn nhẹ nhàng, sau thấy anh không tỉnh, tôi bắt đầu xoa nhẹ trong lòng bàn tay anh.
Bất ngờ, tay tôi bị anh nắm ngược lại: “Em đang gì đấy?”
Giọng anh còn vương cơn ngái ngủ, hơi khàn, tóc mái rũ xuống, trông ngoan cực kỳ.
Tôi bị dáng vẻ đáng yêu đó hớp hồn, còn sấn sổ cọ cọ tay anh, nói bừa: “Người ta thế sẽ tim đập nhanh.”
Anh nghiêm túc nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng anh thấy không có…”
Trời ơi anh chẳng hiểu phong tình gì cả.
Tôi liền ghé sát lên má anh: “Thế giờ có chưa?”
Anh như nhận ra ý đồ của tôi, mặt đỏ rần.
Quá dễ thương luôn.
Tôi còn đang định chọc tiếp, thì anh lại : “ chưa.”
Không thể nào! Rõ ràng đỏ cả mặt rồi còn nói không!
Tôi chuẩn bị phản bác thì anh bất ngờ lên môi tôi, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Sau đó ghé tai tôi thì thầm: “Giờ thì có rồi.”
đồ…
Tôi ôm mặt, không dám anh thấy mình ngại, lí nhí nói: “Anh phiền quá.”
Kỷ Thần Dần cười khẽ, lại nói: “Lại phiền anh rồi à?”
Thấy anh không dỗ mình, tôi lén liếc, phát hiện anh đang gì đó trên máy tính.
Bị tôi bắt quả tang, anh chỉ cười mỉm.
Tôi bèn nói to: “Không dỗ người ta gì hết, không còn trong tim anh rồi đúng không?”
Ngay sau đó, anh gửi file qua máy tôi.
Tôi mở ra, là một con chó hoạt hình siêu đáng yêu anh tự code.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, nhìn sang, bắt gặp ánh mắt cười tủm tỉm của anh.
Anh nhún vai: “Người yêu giận thì phải vẽ chó dỗ chứ.”
“Xem giúp anh xem có hiệu quả không?”
người này…
Trẻ con đấy.
Tôi ngoài miệng lườm, nhưng môi không nhịn được cong lên.
Trên bàn tôi đúng lúc đang đặt quyển “Tập thơ Chim Bay” của Tagore.
Trang đang mở có một câu—
“Chú chó nhỏ nghi ngờ cả vũ trụ đang âm mưu chiếm mất của nó.”
Giây tiếp theo, Kỷ Thần Dần cúi xuống lên trán tôi, nói nhỏ:
“Chó con đừng lo, đó chẳng ai thay được đâu.”
—
(21) Ngoại truyện 2
Ở bên Kỷ Thần Dần lâu, tôi càng ngày càng thích chọc anh.
Thỉnh thoảng thấy chữ “new” là tôi lại móc hôm anh dự.
Kỷ Thần Dần cũng mình sai, nên mặc tôi muốn nói gì thì nói.
Tôi rất , tại ban đầu lại dự như thế, nhưng hỏi mãi anh không nói.
đến khi tôi nói với bé Vi, lý .
Khi xưa, mỗi lần có người chỉ trỏ giữa phố, anh thường chọn rời đi ngay, sợ người khác sợ.
Anh vốn không tâm đến đó, thân xác chỉ là vỏ, anh không ý.
Nhưng anh lại quan tâm tới những người yêu anh.
Như bé Vi.
Mỗi lần con bé tủi thân chạy ra kéo anh đi, còn bịt tai anh anh khỏi nghe thấy, anh đều thấy đau lòng.
Nên anh sợ tôi cũng như .
Nhưng sau lần trước, anh hiểu—tôi khác.
Tôi dám đem tất cả những điều ấy đặt dưới ánh sáng mặt trời, biến những ánh mắt soi mói động lực, biến không hiểu dũng khí.
Bé Vi nhìn tôi đầy ngưỡng mộ: “Chị lúc ấy ngầu quá trời luôn!”
Tôi xoa đầu nó, hứa chắc nịch: “Mấy thế này, chị ra tay một mình cân cả đôi.”
—
(22) Ngoại truyện 3
Không lâu sau, chị tôi trở về.
Lúc ăn cơm nhau, tôi cứ thấy chị nhìn mình bằng ánh mắt lạ lạ.
Một giây sau, chị thản nhiên nói: “Thằng Kỷ có bồ rồi đấy.”
Tôi nghẹn họng, hơi chột dạ hỏi: “Chị bằng cách nào?”
Chị tôi vừa gắp đồ ăn vừa chìa điện thoại tôi xem tin nhắn nhóm: “Ngày nào nó cũng khoe yêu đương, ai rủ đi đâu cũng từ chối. Lý : bận ở bên người yêu.”
Tôi như ngồi trên đống lửa, giả vờ đồng tình: “Công nhận tình cảm tốt ghê.”
Chị tôi hừ lạnh: “Không tốt lạ, tôi là người mai mối .”
Tôi đơ mất vài giây, suýt quỳ lạy tại .
Sau đó bắt đầu khóc lóc, nịnh nọt đủ kiểu xin tha.
Chị bực mình đẩy tôi ra, chỉ về sau lưng: “Kỷ Thần Dần đến rồi kìa.”
Tưởng chị lại trêu, tôi bám chị mè nheo: “Dù có mười Kỷ Thần Dần cũng không bằng chị!”
Giây tiếp theo, giọng quen thuộc vang lên sau lưng tôi: “ ?”
Mẹ ơi!?
Tôi quay đầu lại, thấy Kỷ Thần Dần đang nheo mắt nhìn tôi, cười như không cười.
Không khí đặc sệt chữ: “xong đời”.
Chị tôi đúng lúc chen vào, anh đưa tôi đi khác, đừng phiền chị.
Tôi hỏi: “Chị bận gì ghê ?”
Quay sang thì thấy một người đàn ông mặc vest đang dựa vào xe, mặt không biểu cảm, khí thế mạnh mẽ.
Kỷ Thần Dần kéo tôi đi, giọng mang theo vẻ ghen ghen: “Em lo thân em trước đi.”
Khi chỉ còn người, tôi vội hỏi anh đã nói gì thuyết phục chị tôi.
Anh không trả lời, chỉ lắc đầu, nói như than thở: “Nghe nói là tôi không quan trọng.”
Trời ơi, nhỏ mọn thế!
mình sai, tôi rướn người má anh: “ này bù lại được không?”
Anh nhướng mày, mặt đầy vẻ “chỉ thôi à?”
Tôi liều mạng nhón chân lên môi anh.
Kỷ Thần Dần hơi ngạc nhiên, đồng tử khẽ co lại, nhưng chỉ một giây sau đã ôm lấy tôi, kéo sát, sâu hơn.
Rất lâu sau anh buông ra, giọng khàn khàn nói bên tai tôi: “Thế này thì được.”
Tôi chôn mặt trong ngực anh, không nhịn được bật cười.
Nắng mùa đông rọi xuống, ấm áp phủ khắp người, cũng soi sáng cả tương lai phía trước của tôi.
—Hết—