Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhiều năm nhau, chỉ cần ánh mắt thôi, tôi và anh đã gần đồng thanh:
“Phải công an ngay lập ! Nhất định phải lôi kẻ giả mạo khốn nạn kia ra ánh sáng! Một giây cũng không được chần chừ!”
Tôi cũng đã hoàn toàn bình tĩnh. Những áp lực khổng lồ từ lại khiến đầu óc tôi trở nên tỉnh táo lạ thường.
Tôi nhìn Hồ Tiểu Thiến – người đang run bần bật, rõ ràng bị thế cục hiện tại dọa đến sợ hãi – giọng tôi túc nhưng không còn gay gắt:
“Hồ Tiểu Thiến, cô nghe đó. Giờ không phải là để khóc.”
“Một thằng lừa đảo, không chỉ lừa tình cảm và tiền bạc của cô, mà giờ còn đang phá hoại thanh danh bạn trai tôi, khiến cả hai gia đình phải xấu hổ, và có thể còn tổn hại đến danh dự của cả một đơn đội!”
“Cô còn muốn bênh vực tên khốn đó nữa sao?”
Cuối cùng thì cảm xúc của cô ta cũng vỡ òa. Nước mắt ào ào tràn ra, nghẹn ngào đến mức không nổi câu:
“Xin lỗi… xin lỗi… tôi không biết sẽ ra vậy… tôi ! Tôi hết! Tôi đưa tất cả cho hai người!! Có lịch sử tin nhắn! Có ảnh đơn đặt hàng mà anh ta bảo tôi gửi đồ! Tôi gửi hết!”
Cô ta run run đưa điện thoại , cho tôi và Phó Vận Triết xem toàn những gì mình có – những bằng về “Phó Vận Triết giả”.
Nhưng khi nhìn thấy nội dung, cả tôi và Phó Vận Triết đều biến sắc.
Những thứ đó… được giả đến mức hoàn hảo.
Thậm chí cả số điện thoại cũng giống y chang. Nếu hôm nay không có người thật đứng ở đây, thì ngay cả tôi cũng tin Phó Vận Triết thực sự phản bội.
“Giờ không phải để khóc,”
Tôi rút khăn giấy đưa cho cô ấy.
“ ta phải cùng nhau lôi tên khốn đó ra trước đã.”
Chuyện này quá trùng hợp… thật sự không dễ xử lý.
Hồ Tiểu Thiến nhìn tôi và Phó Vận Triết đang đứng dậy, đầu óc cả hai rõ ràng đang quay cuồng suy nghĩ, cô ta rụt rè giơ tay:
“Ờm… anh này, chị này… vậy… nếu người quen tôi thật sự không phải anh ấy…”
“Thì… tại sao lại biết nhiều tin về Phó Vận Triết vậy…?”
Điện thoại vẫn rung không ngừng, màn tục hiện tin nhắn dồn dập từ người thân cùng đẩy của các bài viết đang leo top phương.
Từng những tảng đá đè ngực ba tôi. Góc nhỏ yên tĩnh quán cà phê hoàn toàn đối lập với sự hỗn loạn đang bùng nổ.
Không còn thời gian để lo chuyện riêng lẻ nữa, tôi và Phó Vận Triết vội vàng nhờ Hồ Tiểu Thiến lục lại tất cả tin nhắn yêu đương và ảnh quan.
Giờ đây ba tôi đã một mặt trận thống nhất, cùng cố gắng lần theo bất kỳ manh mối nào có thể.
Hồ Tiểu Thiến không còn khóc nữa, bắt đầu bình tĩnh nhớ lại:
“Thực ra… chưa từng cụ thể khi nào sẽ về… Em cứ nghĩ mình gì khiến ảnh giận. Lần trước ảnh nhờ em mua đồ giúp, để em yên tâm, còn gửi cho em ảnh chụp căn cước công dân nữa… Mặc dù sáu số cuối bị che, nhưng em là người bản , chỉ nhìn đầu số là biết anh ta là người vùng này…”
Vừa , cô ta vừa mở album, lục lại đoạn clip động – nơi có khoảnh khắc tấm căn cước công dân của kẻ giả mạo lướt qua thoáng chốc.
Phó Vận Triết hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, anh quay sang tôi – ánh mắt hai người giao nhau, sự ăn ý nhiều năm khiến không cần cũng hiểu. Tôi lập gật đầu, lấy điện thoại ra:
“Để em quay lại màn và lưu toàn bằng – phải đảm bảo không sót thứ gì.”
Phó Vận Triết này đã bấm số, cuộc gọi đầu tiên là cho tiểu đội trưởng cũ. Anh ngắn gọn, dứt khoát:
“ cáo, em là Phó Vận Triết. Tình trọng. Có người giả danh em để lừa đảo, gây ảnh hưởng trọng tới danh dự đội. có thể đã dùng căn cước em bị mất nửa năm trước để gây án. Dư luận đang bùng , em xin đề nghị đơn lập phối hợp điều tra!”
Đầu dây kia, tiểu đội trưởng rõ ràng đã ý thức được tính chất trọng, giọng lập trầm hẳn xuống:
“Nhận rõ tình ! Giữ lạc, bảo vệ sẽ hệ ngay với cậu! Ổn định tình trước!”
Tôi nhìn vào chỉ giao hàng điện thoại Hồ Tiểu Thiến.
Tôi cũng từng gửi đồ cho Phó Vận Triết, nhưng chỉ này… có gì đó không đúng.
Số có vấn đề. Tôi đưa chi tiết đó cho Phó Vận Triết xem.
Anh cau mày, suy nghĩ giây lát:
“Cái chỉ này… là một căn bỏ trống ở khu nhà dành cho sự hợp đồng trước đây!”
Tôi lập chốt lại điểm mấu chốt: “ sự hợp đồng? Người đó có thể tiếp cận được tin của anh?”
Sắc mặt Phó Vận Triết trở nên u ám:
“Có thể. Một số công việc vệ sinh, vận chuyển nội trước đây từng giao cho đơn . Nếu có ai từng bị sa thải, lại mang thù, cộng thêm…”
Anh dừng một chút, đột nhiên vỗ đùi:
“Anh nhớ ra ! Cách đây khoảng nửa năm, anh từng mất căn cước vài ngày! Sau đó tìm lại được ở đồ thất lạc, nên chủ quan không để ý… Bây giờ nghĩ lại thì…”
Mọi thứ đã sáng tỏ!
Một viên từng bị đuổi, nắm rõ môi trường doanh trại, lại từng nhặt được căn cước công dân của Phó Vận Triết – ta có động cơ và khả năng để dàn dựng vụ giả mạo tinh vi này!
Có nghi phạm , tôi bắt đầu tập hợp toàn bằng một chuỗi logic.
Cùng đó, Phó Vận Triết gọi cảnh sát – giọng anh rõ ràng, dứt khoát, bình tĩnh:
“Tôi muốn trình . Có đối tượng giả mạo thân phận đang tại ngũ để thực hiện hành vi lừa đảo trên mạng, đồng thời gây ảnh hưởng trọng đến uy tín cá tôi và đơn đội.”
“Tôi đã có tin nghi phạm, một phần bằng , và cả chỉ khả nghi. Sự việc quan đến vấn đề nội đội, kính đề nghị cơ quan công an phối hợp điều tra cùng đơn .”
Anh đọc rõ số trống khu ký túc xá cũ – nơi nghi phạm nhận hàng – cùng với số điện thoại giả mạo được dùng.
Cùng , tôi cũng lập một tài khoản mới, bắt đầu tổng hợp toàn dữ liệu một chuỗi cứ hoàn chỉnh.
Hồ Tiểu Thiến cũng chủ động hỗ trợ, giúp tôi sắp xếp lại các đoạn chat và đơn hàng.
Chưa đầy mười phút sau, điện thoại Phó Vận Triết rung – hiển thị cuộc gọi từ: “ Bảo Vệ”.
07
Phó Vận Triết lập bắt máy, bật loa để cả ba tôi đều nghe được.
Tôi cũng bắt đầu ghi âm đồng thời.
“Đồng chí Phó Vận Triết, tôi là trưởng bảo vệ. Dựa trên manh mối cậu cung cấp, tôi đã khẩn trương kiểm tra hồ sơ sự hợp đồng bị sa thải và nhật ký sử dụng thẻ căn cước gần đây. Bước đầu xác nhận suy đoán của cậu là chính xác. Nghi phạm họ Vương có dấu hiệu phạm tội trọng.”
“Cảnh sát đã đồng thời vào cuộc. Tổ công tác ngành đang trên đường đến chỉ cậu cung cấp để tiến hành bắt giữ. Đề nghị các cậu giữ nguyên hiện trường và phối hợp điều tra.”
Cuộc gọi kết thúc. quán cà phê lại chìm vào im lặng.
Tốc độ xử lý cực kỳ nhanh, hành động dứt khoát, cho thấy đội không khoan nhượng với bất kỳ hành vi tổn hại ảnh chiến sĩ nào.
Thời gian chờ đợi này bỗng dài vô tận.
Hồ Tiểu Thiến lo lắng xoắn chặt hai tay, tôi thì tiếp tục sắp xếp và lưu trữ chuỗi bằng , còn Phó Vận Triết ngồi thẳng tắp, mắt không rời cửa sổ, ánh nhìn sắc lạnh.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại Phó Vận Triết lại đổ chuông.
Là tiểu đội trưởng gọi đến.
“Vận Triết, bắt được ! Bắt quả tang luôn tại chỗ! Chính căn bỏ hoang đó – tìm được hộp trái cây cô bé gửi vẫn còn nguyên chưa mở, còn có cả thẻ căn cước của cậu! khai hết ! Chính giả danh cậu, lừa gạt không chỉ một mà nhiều cô gái. Dựa vào việc nhặt được căn cước của cậu và một chút hiểu biết về môi trường đơn mà ra tay.”
“ thậm chí còn định quay trộm ảnh doanh trại để bán cho nước …”
“Bán nước… đúng là cặn bã!”
“Tuyệt vời!”
Phó Vận Triết thở hắt ra một hơi thật dài, đôi vai luôn căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Anh nhìn tôi, mắt hơi đỏ, ánh nhìn mang theo sự giải thoát cùng nỗi oan ức bị dồn nén bấy lâu.
Tôi cũng thở phào, cảm giác có tảng đá lớn bị nhấc khỏi lồng ngực.
Hồ Tiểu Thiến cũng nhẹ nhõm thấy rõ.
cửa sổ, tiếng còi xe cảnh sát vang .
Lực lượng chức năng đến tận quán cà phê, tìm tôi để mời về bản tường trình.
Hồ Tiểu Thiến mỉm cười ngượng nghịu, cúi đầu xin lỗi tôi một lần nữa ở ngưỡng cửa – một cú cúi người chín mươi độ, đầy khẩn.
Khi hoàn tất thủ tục thì trời đã về khuya.
Không lâu sau đó, trang tin chính thức của đơn lập phát đi cáo khẩn cấp, lời lẽ mạnh mẽ, rõ ràng.