Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Còn một tiếng là hôn bắt đầu. Tần Hạo không xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ trễ giờ.
Đúng lúc ấy, điện thoại reo. Nhìn thấy tên anh ta, tôi vội vàng bắt máy, nóng ruột hỏi:
“Anh đang ở đâu? Sao còn chưa rước em?”
Giọng Tần Hạo ở đầu dây bên kia mang theo vẻ áy náy:
“Anh… chắc không đón em được rồi. Dương Dương say xe, xe người khác là nôn , chỉ đi được chiếc Cullinan của anh thôi. Anh vừa đón cô ấy, mà tiện đường hơn. Còn em thì… em quét mã thuê một chiếc xe đạp đi đến khách sạn đi. Dù sao thường em cũng hay đi làm bằng xe đạp mà.”
Tôi chết lặng vài giây, đó cơn giận ào ạt dâng lên:
“Tần Hạo, hôm nay là đám cưới của chúng ta, không phải của anh với Dương Dương! Cô dâu còn chưa rước, anh lại đi đón thanh mai trúc mã? Rốt cuộc anh định cưới ai?”
Tôi nghẹn giọng, hét lên:
“Anh muốn tôi mặc váy cưới, đạp xe đạp đường à?”
Đầu dây bên kia, anh ta chỉ thở dài:
“Cũng chỉ là phương tiện đi lại thôi mà. Em làm quá lên. Anh em xuất thân không khá giả, chưa từng xe sang, nên mới muốn khoe khoang với bạn bè là mình lấy được chồng giàu, đúng không? Thật anh muốn nói từ lâu rồi, em… thật sự có chút hám hư vinh.”
đó, một giọng yếu ớt xen vào, mềm mại, đầy vẻ tự trách:
“Tần Hạo, có phải chị ấy giận rồi không? Hay anh thả em xuống ven đường đi, em gọi người khác đón cũng được. Hôm nay là vui của hai người, em không muốn làm chị ấy buồn. Đều là lỗi của em, em không nên xe của anh…”
Giọng nói run run ấy, từng chữ từng chữ như mũi dao, cắm vào tim tôi.
Tần Hạo dịu giọng an ủi người trong xe:
“Cô ta qua là hám hư vinh, muốn Cullinan của anh, muốn cho đồng nghiệp bạn bè ghen tị thôi.”
“Anh sẽ không chiều hư kiểu tính nết đó. Một người đi xe đạp còn phải mua thẻ tháng, còn tranh nhau mấy đồng phiếu giảm giá… Hôm nay anh cưới cô ta, coi như đưa cô ta thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn nghèo túng kia rồi. Cô ta tưởng cưới được anh thì muốn làm gì cũng được.”
An ủi xong “thanh mai trúc mã”, giọng anh ta tức lạnh băng:
“Hôm nay là cưới. Anh không muốn cãi vã với em. thật sự muốn gả cho anh thì tự đạp xe mà . Còn em còn tiếp tục làm loạn, hậu quả … em tự gánh lấy.”
Nói dứt lời, anh ta tay cúp máy.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trên WeChat, trong nhóm được riêng cho cưới, toàn bạn bè của Tần Hạo Dương Dương đang bàn tán sôi nổi.
Có người gửi cả video trực tiếp: đoàn xe đón dâu rầm rộ chạy ngang qua phố trung tâm, dẫn đầu chính là chiếc Cullinan của Tần Hạo.
“Haizz, Hạo vẫn không nỡ Dương Dương chịu chút ấm ức . Quay đầu vòng một tiếng đồng hồ cũng phải qua rước người.”
“Còn Tô thì toàn làm bộ làm tịch. Được gả cho Hạo là từ vịt hóa thiên nga rồi, còn đòi hỏi gì ?”
“Tôi nói rồi, cô ta vốn xứng với nhà Tần. không phải năm đó Dương Dương đi du học, làm gì có chuyện đến lượt cô ta chen chân. Ai mà , người Hạo thật sự nâng niu trong lòng vẫn là Dương Dương.”
lúc ấy, Dương Dương liền gửi một đoạn ghi âm, giọng điệu mềm mỏng đầy áy náy:
“Các cậu nói linh tinh , trong nhóm còn có chị mà…”
Cô ta còn cố tình tag tên tôi:
“Chị , chị giận. chỉ cảm thấy em với Hạo xứng đôi hơn thôi… Không, không phải ý em như ! Ý em là… đợi này chị quen với mọi người rồi, cũng sẽ thấy chị Hạo rất hợp nhau.”
2.
đó, Dương Dương liền gửi vào nhóm một tấm ảnh chụp chung với Tần Hạo.
Cô ta nghiêng đầu dựa lên vai anh ta, khóe mắt còn ửng đỏ, bờ môi hơi sưng đỏ, mang theo nét mập mờ không thể che giấu.
Cô ta kèm theo một dòng chữ:
“ em được tùy hứng lần cuối. Từ mai, anh sẽ là chú rể của người khác rồi.”
Chỉ cần liếc qua cũng đủ hiểu — đó là đôi môi vừa bị hôn đến đỏ mọng.
Cái gọi là thanh mai trúc mã trong sáng chính là như này sao?
Khó trách, Tần Hạo phải vòng một đoạn đường xa như đi đón.
Tôi tức đến bật cười, nhấn nút ghi âm gửi vào nhóm:
“Tình bạn thật trong sáng, Tần Hạo. Thì tình bạn của hai người lại được phong ấn bằng một nụ hôn. Đúng là mở mang tầm mắt.”
Nhóm chat tức nổ tung.
Dương Dương vội vàng lên tiếng, giọng nghẹn ngào xen lẫn run rẩy:
“Chị , bức ảnh vừa rồi chị hiểu lầm. Em… chỉ vô tình cắn phải môi thôi. Em thừa nhận, em Tần Hạo từng là mối tình đầu. Năm đó em nước ngoài, lại cho anh ấy nỗi đau rất lớn, mới khiến anh ấy đến với chị. Nhưng anh ấy đã nói sẽ cưới chị, sẽ chịu trách nhiệm với chị. Em vẫn thật lòng chúc phúc cho hai người…”
Trong nhóm, từng câu từng chữ lại như lưỡi dao xé vào tai tôi.
tức, bạn bè của Tần Hạo thay nhau lạnh giọng mỉa mai:
“Loại xuất thân thấp kém thì có thể chứ? Không đùa được, mà lại còn nhỏ nhen.”
“Hạo sao lại cưới một người như ? này ngoài tụ tập nhớ dẫn theo nhé, mất hứng lắm.”
“Đúng rồi, lần đi chơi cũng khiến Dương Dương phải chịu tủi thân. Rõ ràng người dư thừa là cô ta, lẽ không tự mình mới là kẻ chen chân vào giữa sao?”
Máu nóng dồn lên đầu.
Đám bạn của Tần Hạo, từ đầu tôi anh ta quen nhau, chưa từng coi tôi gì.
luôn tìm cách dẫm tôi xuống bùn tự nâng mình lên cao.
Tôi không nhịn được , gõ một câu vào nhóm:
“Im hết đi. Thích làm chó săn cho Dương Dương lắm đúng không? Vừa hay, Tần Hạo cưới vợ rồi, cô ta thất tình, cơ hội các người lên thay chỗ đến rồi đó.”
đó, Tần Hạo bật cuộc gọi thoại trong nhóm, giọng anh ta tràn đầy tức giận:
“Tô , tức xin lỗi bạn bè của anh. Em đúng là quá không điều rồi.”
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Sao, bây giờ mới nói à? Lúc nãy bọn từng câu từng chữ châm chọc tôi, anh câm như hến, không nói một lời. Giờ thì lại xông bắt tôi phải xin lỗi?”
“Vừa nãy anh giả điếc, giờ lại giả vờ chính nghĩa sao?”
Tần Hạo tức tối gào lên:
“Em có em vừa nói đã làm tổn thương Dương Dương nhiều không? Cô ấy từ nhỏ đã đơn thuần, sống trong một gia đình đơn thuần. Cô ấy khác hẳn em—lớn lên trong cái xóm nghèo đầy mưu mô tranh giành. Hai người vốn không cùng một giới!”
“Em có những lời đó đả kích cô ấy cỡ không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc thút thít của Dương Dương:
“Em… em chỉ xe của anh Hạo thôi, sao chị ấy lại nói em với bạn bè có quan hệ mờ ám? Em thật sự chỉ coi là bạn bè. Chị ấy dựa vào cái gì nói em như ? lẽ chỉ vì em xe của anh Hạo sao? Rõ ràng nhà chị ấy cách khách sạn đạp xe đạp là , cũng kẹt xe. mà vì chút sĩ diện hão, chị ấy lại đối xử bất với em như …”
Tần Hạo tức hạ giọng, dịu dàng an ủi:
“ khóc, Dương Dương. cô ta còn muốn cử hành hôn này, thì nhất định phải xin lỗi em bạn bè anh. không—cứ đường .”
Trong điện thoại, Tần Hạo lạnh lùng lệnh:
“Tô , đây là cơ hội cuối cùng anh cho em. Lời anh vừa nói em nghe rõ rồi chứ? Trước khi hôn bắt đầu, phải xin lỗi Dương Dương bạn bè anh. không… thì khỏi cưới .”
Tôi tức đến bật cười:
“Được thôi. thì chờ tôi đến đường… xin lỗi.”
đó, giọng Dương Dương vang lên, vừa nũng nịu vừa như trêu chọc:
“Hạo, chị ấy thật sự rất yêu anh đấy. Anh vừa giận một chút thôi mà chị ấy đã sợ hãi rồi. Có vẻ chị ấy thật sự muốn gả cho anh nhỉ?”
Tôi dứt khoát cúp máy, mở lại màn hình điện thoại.
Trong nhóm cưới, đám bạn của Tần Hạo tức tiếp tục châm chọc:
“Ha, hóa con chó trung thành nhất chính là Tô . Vì tiền mà cần đến thể diện.”
“Vừa nãy còn hùng hổ lắm mà, sao nghe Hạo nói không cưới liền hoảng hốt ?”
“Cũng phải thôi, có thể gả vào nhà Tần thì chắc mồ mả tổ tiên cô ta phải bốc khói đỏ rồi.”
Tôi thản nhiên đóng nhóm cưới kia lại, chuyển sang một nhóm khác mang tên “Trời lạnh rồi, vỡ mộng thôi”.
Trong nhóm đó, toàn là những nhân vật quyền của Hải Thành.
Tôi gửi đi một tấm ảnh—trong ảnh, tôi vẫn khoác váy cưới, trên chiếc xe đạp . Dưới ảnh, tôi kèm theo địa chỉ khách sạn một câu ngắn gọn:
“Đây là hôn của tôi. Hoan nghênh mọi người đi xe đạp đến dự.”
Cả nhóm tức bùng nổ:
“Trời ạ, đại tiểu thư mất tích hai năm cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi à? Cuộc sống trải nghiệm của cô , đủ thú vị chưa?”