Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

“Ý ngươi là, muội muội ta triều đình tuần sát sứ Tần Nguyệt, cùng các vị đại nhân và thiên kim thế gia có , đều đang thông đồng vu hãm một kẻ hèn mọt như biểu muội của ngươi sao?”

Ánh mắt hắn lướt Tô Uyển Nhu, rồi quay lại dừng trên Tiêu Quyết, uy nghi không thể nghi ngờ:

“Tô Uyển Nhu cầm hung khí tấn công mệnh quan triều đình, người tang đều đủ! Nếu không phải Trần tiểu kịp thời ngăn cản, hậu quả không dám tưởng tượng! Việc ngươi nên làm lúc này, là lập giao hung đồ cho Đại Lý Tự xử lý pháp xử trí! Chứ không phải đứng bao che dung túng!”

 

Tiêu Quyết nhìn thấy vết thương ràng trên cánh tay Tần Nguyệt, lại thấy xung quanh Hình bộ lang, Kinh Triệu Doãn cùng những người khác đều thần sắc trầm ngầm thừa nhận, trong lòng hiểu chuyện này đã không còn đường xoay chuyển.

Sắc hắn lúc xanh lúc trắng, đột ngột xoay người, nghiêm giọng quát phía Tô Uyển Nhu: “Tô Uyển Nhu! Nàng lại dám tấn công Tần tiểu ! Còn không mau nhận tội!”

Tô Uyển Nhu khó nhìn Tiêu Quyết trở trong chớp mắt: “Biểu ca! Huynh…”

Tiêu Quyết hạ thấp giọng, ngữ khí tàn nhẫn: “Muốn sống thì câm miệng lại!”

Ngay đó, hắn xoay sang Tần Thạc và ta, cố gắng vãn hồi cục diện: “Chuyện này Tiêu gia ta nhất sẽ nghiêm khắc quản giáo! Sẽ cho phủ và Trần gia một lời thích thỏa đáng!”

 

Nhưng Tần Thạc nhìn vết thương trên cánh tay muội muội, lại nghĩ đến cảnh tượng hung hiểm vừa rồi, trong mắt đã chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.

Chuyện này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ .

10.

Ta bình tĩnh nhìn Tô Uyển Nhu đang mềm nhũn ngã quỵ dưới đất, giọng nói trầm thấp nhưng sức nặng không thể nghi ngờ:

“Lần tuần sát này của triều đình quan đến phòng vụ biên cương và an nguy kinh kỳ. Ngươi cho rằng, Tiêu công tử sẽ vì ngươi một kẻ hèn mọt, mà không tiếc đối đầu đến cùng với Trung Dũng phủ sao?”

Ta hơi khom người, lời nói sắc bén như lưỡi kiếm: “ luật pháp Đại Lý Tự, ngươi và ta đều chỉ là con dân dưới sự quản hạt của triều đình. Nếu ngươi còn mê muội chấp niệm, mưu toan nhiễu loạn phi, hậu quả tuyệt không phải thứ ngươi có thể gánh nổi.”

 

Phòng tuyến tâm lý của Tô Uyển Nhu hoàn toàn sụp đổ, nàng ta đột ngột vùng dậy, toan đẩy ta ra.

Trong mắt mọi người xung quanh, ấy vậy mà khi ta thiện ý khuyên nhủ, trái lại còn bị đối phương cố ý gây hấn.

Tần Nguyệt lập tiến đỡ vững ta, ánh mắt sắc lạnh nhìn phía Tiêu Quyết: “Tiêu công tử, nếu vị khách khanh của ngươi còn tục cuồng vọng như vậy, hơn nữa ngươi lại không thể quản thúc, ta buộc phải tấu trình triều đình, thân phận tuần sát sứ điều tra triệt để vụ hành thích này, đánh giá ảnh hưởng của nó đối với kỷ cương triều chính.”

Hai mắt Tô Uyển Nhu đỏ ngầu, chỉ thẳng Tần Nguyệt gào thét: “Ngươi đứng ra bên vực nàng ta? Ngươi có biết Trần Tố Tố dựa đâu mà dám ngông cuồng như vậy không? Chẳng là ỷ gia thế! Nàng ta ghen ghét vì ta được biểu ca tín nhiệm, khắp nơi gây khó dễ! Ngươi cho rằng nàng ta thật sự coi sự nâng đỡ của phủ các ngươi sao?”

 

Ta cắt ngang lời nàng ta, giọng nói ràng mà bình tĩnh: “Tô Uyển Nhu, không phải ai giống như ngươi, đem tư dục đặt trên đạo nghĩa. Ta Trần Tố Tố hành sự không thẹn với gia phong họ Trần, không cần chứng minh với bất kỳ ai. Hôn ước giữa ta và Tiêu công tử đã được thánh chỉ minh văn trừ, điểm này trong lòng ngươi hơn ai hết.”

Tô Uyển Nhu ôm phần sườn bị thương khi rơi xuống nước đó, cười gằn: “Các ngươi, những quý nữ thế gia chuông vàng mâm ngọc, nói toàn lời đường hoàng! Ta không ngươi có thể hoàn toàn không màng đến quyền thế do hôn lại! Ngươi làm tất những điều này, chẳng là muốn chèn ép biểu ca, ép hắn quay đầu mà thôi!”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “bốp” một tiếng giòn vang, chiếc đoàn phiến tinh xảo trong tay Tần Thạc đã mạnh mẽ nện xuống phiến đá xanh bên cạnh Tô Uyển Nhu, tuy không đánh trúng người nàng ta, nhưng ý cảnh cáo thì vô cùng ràng.

“Ồn ào.”

 

Ta xoay người nhìn phía Tiêu Quyết, giọng nói bình thản nhưng áp lực nặng nề: “Muội muội ta bị hung đồ làm bị thương ngay mắt ngươi. Nếu Tiêu công tử đã quản giáo vô phương, vậy thì ta chỉ đành dùng cách của mình, thay Tần gia đòi lại công đạo.”

nữ! Bắt hung đồ Tô Uyển Nhu, áp đến Đại Lý Tự chờ thẩm tra!”

Ta thấy Tiêu Quyết vừa tiến ngăn cản, liền bị một vị thế thúc đứng cạnh, người hiểu sự lợi hại, giữ chặt cánh tay: “Tiêu Quyết! Thận ! Ngươi muốn châm ngòi cho xung đột toàn diện giữa phủ và Tiêu gia sao?”

Tô Uyển Nhu lập bị hai nữ của phủ khống chế, nàng ta liều mạng giãy giụa gào khóc, nhưng tất đều vô ích.

Tiêu Quyết trợn mắt muốn nứt ra, song thân thể lại không sao nhúc nhích được.

Tần Thạc đang tục tạo áp lực, thì muội muội ta là Tần Nguyệt lại giơ tay ra hiệu tạm dừng.

 

Ta thấy Tần Nguyệt nhìn thẳng phía Tiêu Quyết, ánh mắt lạnh lẽo: “Cuồng đồ dưới trướng gây thương tích cho người khác, chủ gia không thể thoái thác trách nhiệm. Ta đã ghi chép tường tận việc này sổ tuần tra. Triều đình cần Tiêu gia đưa ra lời trình chính thức.”

Tần Thạc hừ lạnh một tiếng, cùng Tần Nguyệt và các thành viên trong đoàn tuần tra rời đi, chỉ để lại hiện trường một mảnh lạnh lẽo sát khí.

Khi Tô Uyển Nhu toàn thân chật vật bị áp đi, ta thấy Tiêu Quyết siết chặt miếng ngọc bội trong tay, khớp ngón tay trắng bệch.

Vị thế thúc kia lạnh lùng nói: “Tiêu Quyết, tự mình liệu .”

Tiêu Quyết còn muốn nói gì đó, nhưng thế thúc đã nghiêm giọng quát thêm: “Nếu ngươi còn muốn giữ được thể diện cho Tiêu , thì lập cắt đứt, xử trí đúng pháp độ triều đình!”

11.

 

Đêm đó, Tô Uyển Nhu ở trong vựa củi thì vết thương cũ tái phát, đau đớn rên rỉ, nhưng vì nàng ta đã là thân phận chờ xét tội, lại còn quan đến việc hành thích tuần sát sứ, không một ai dám tư tình đến thăm, ngay Tiêu Quyết không thể lộ diện.

Vài ngày , khi trời còn chưa rạng sáng, một lão bộc của Tiêu phủ đã đưa Tô Uyển Nhu vết thương còn chưa lành cùng chút hành lý ít ỏi rời khỏi kinh thành, tạm thời sắp xếp ở một khách điếm ngoài thành.

Lão bộc không biểu cảm, lạnh nhạt truyền lời: “Thế tử đã nhân nghĩa tận tình, là chút tình cuối cùng. khi trời sáng, ngươi buộc phải rời kinh. Nếu còn sinh chuyện, Đại Lý Tự sẽ trực giam giữ.”

“Thế tử nói, đợi gió sóng đi rồi sẽ tính .”

Nhưng Tô Uyển Nhu rốt cuộc không chờ được bất kỳ nào từ Tiêu Quyết, thứ nàng ta chờ được lại là lời đồn trong kinh thành: Tiêu gia sắp phải nhận điều tra của triều đình, đồng thời đang chọn cho Tiêu Quyết một mối hôn với thế gia cao môn khác để ổn địa vị.

 

Tô Uyển Nhu như phát điên lao ra khỏi tửu diếm, nhưng trong thành không hề có cảnh treo đèn kết hoa, chỉ có binh sĩ doanh tuần phòng với sát khí lạnh lẽo.

Nàng ta cố quay lại Tiêu phủ để đòi một lời thích.

Ngay khi nàng ta vừa đến đầu phố phủ đệ, liền bị binh sĩ canh giữ quát lớn chặn lại: “Công phủ địa, người không phận sự không được đến gần!”

Nàng ta the thé hét : “Ta là Tô Uyển Nhu! Biểu muội của Tiêu thế tử! Ta muốn gặp biểu ca!”

Binh sĩ lạnh đẩy nàng ta ra: “Không có người này! Mau rời đi, bằng không sẽ luận tội gây rối trị an!”

Thất hồn lạc phách quay lại quán trọ, nàng ta lại thấy lão bộc kia đã đứng chờ sẵn bên trong, cùng hai sai dịch của Hình bộ.

là lộ phí thế tử riêng đưa cho ngươi. Trong hôm nay, ngươi nhất phải rời kinh.”

 

Tô Uyển Nhu không thể nổi: “Không thể nào! Hắn đã đích thân hứa với ta!”

Lão bộc khẽ ra hiệu, một sai dịch liền ra một văn .

“Thế tử bảo ta chuyển lời: mọi chuyện kia, chấm dứt tại . Hoặc chấp nhận sắp xếp, hoặc để Hình bộ chính thức thẩm vấn, ngươi tự chọn một con đường.”

Tô Uyển Nhu sụp ngồi xuống đất, lẩm bẩm: “Hắn đã từng nói… ta, thương ta…”

Lão bộc lắc đầu, giọng chút giễu cợt: “Tô tiểu , ngươi quá si vọng rồi. Thế tử là đích tử công phủ, nặng nhẹ ra sao, lẽ nào hắn không phân biệt được? Từ vụ tuần sát sứ bị hành thích, bản thân hắn còn khó giữ, nhi nữ tư tình sao sánh được với sống còn của gia tộc?”

Tô Uyển Nhu trong tuyệt vọng hỏi câu cuối: “Hắn….. có phải muốn nối lại với Trần gia không?”

 

Một sai dịch cười khẩy: “Trần tiểu đã chính thức đính thân với Tần công tử của Trung Dũng phủ, là mối lương duyên được bệ hạ ngầm cho phép. của ngươi quá bế tắc rồi.”

Tô Uyển Nhu hoàn toàn cứng đờ, đến việc trục xuất do hạ nhân ngoại viện xử lý, đủ thấy Tiêu Quyết đã bị tộc trung nghiêm khống, hoặc đã hoàn toàn vứt bỏ nàng ta.

Nàng ta bỗng nhiên cười như điên, vừa cười vừa nước mắt giàn giụa.

“Ta khổ tâm tính toán, vì hắn hao tâm tổn trí, cuối cùng lại rơi kết cục như thế này.”

Nói xong, nàng ta như bị rút cạn hồn phách, run rẩy điểm chỉ văn tự nguyện lưu đày biên cương, vĩnh viễn không trở lại kinh thành.

……

 

Một bên khác, ta nhờ sự trầm ổn và khí độ thể hiện trong trận phong ba này, cùng tài năng xuất chúng trong các chính sự triều đình và phòng vụ biên cương , mà giành được thánh quyến cùng sự kính của đồng liêu.

Ta và Tần Thạc nhiều lần cộng sự dần thấu hiểu trân lẫn nhau, tình ý ngày một sâu, cuối cùng được trưởng bối hoàng thất đích thân tác hợp, ban thánh chỉ tứ hôn, kết làm phu thê.

Cuộc hôn thế gia này ổn cục diện triều chính, tạo nên một đoạn giai thoại.

Vài năm , ta và Tần Thạc đều dựa công lao của bản thân mà được thăng chức, trở thành trụ cột được triều dã công nhận.

Cùng lúc đó, công báo triều đình công khai ban bố: Tiêu Quyết vì xử lý sai lầm các sự vụ gia tộc, khiến sản nghiệp Tiêu tổn thất nặng nề, lại thêm các án cũ như dung túng ngoại nữ, đức hạnh có thiếu sót đều bị truy cứu, cuối cùng bị Tông Nhân phủ và Đại Lý Tự hợp thẩm tội, tước bỏ tước vị, trục xuất khỏi tông tộc.

Quan chức và tước vị vốn thuộc phụ thân hắn, được chuyển giao cho một tộc nhân khác nhờ chính tích mà thăng .

Một thời đại mới, đã chính thức mở ra.

-Hết-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ truyện này được mình beta từ phần mềm dịch.

Beta truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ truyện mới


🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương