Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, đúng là bé bị dị ứng với sữa công thức.
Trong lòng tôi lại dâng lên thêm một tầng áy náy.
Cửa bệnh viện đông người qua lại.
Tôi đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh:
“Lâm Tuấn Viễn, anh hãy lo mà quản mẹ anh.
Tôi không muốn thấy hai người bước chân vào nhà tôi nữa.
Và… ly hôn đi, sớm ký tên vào giấy tờ cho xong.”
“…Được.”
Giọng anh khàn đặc như thể cổ họng vừa bị giấy nhám cào qua.
Anh muốn đưa hai mẹ con tôi về, nhưng tôi từ chối.
Tôi tự ôm con ra gọi taxi rời đi.
Đèn đường quét qua cửa kính xe, phản chiếu lại bóng dáng gượng gạo của anh.
Cà vạt lệch hẳn sang một bên, trông chẳng khác nào một con rắn sắp chết đang siết quanh cổ.
Vài ngày sau, tôi nhận được bản thoả thuận ly hôn từ anh.
Ba chữ “Lâm Tuấn Viễn” cuối trang được ký gọn gàng, sắc sảo, dứt khoát.
Ngày đi làm thủ tục, trời âm u, u ám như tâm trạng.
Lâm Tuấn Viễn có mặt rất sớm trước cổng cục dân chính.
Vẫn là dáng người cao gầy, khí chất thư sinh như trước — nhưng khoác trên mình chiếc áo gió màu xám cũ kỹ, kiểu dáng đã lỗi thời từ lâu.
Tôi nhận ra nó ngay lập tức.
Đó là món quà sinh nhật tôi tặng anh năm đại học.
Khi ấy, tôi đã phải làm thêm ba tháng trời ngoài trường, đứng phát tờ rơi giữa cái nóng hầm hập, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, từng đồng tích cóp, chắt chiu mới đủ tiền mua nó.
Ngày nhận được món quà ấy, ánh mắt anh tràn đầy thương xót.
Anh ôm chặt tôi vào lòng, giọng tràn ngập chân thành và xúc động:
“Vợ à… sau này anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc.
Cả đời này, anh tuyệt đối không phụ em.”
Anh từng mặc chiếc áo khoác ấy đi phỏng vấn thực tập,
rồi tiếp tục mặc nó trong buổi thi nghiên cứu sinh.
Từng cột mốc quan trọng trong cuộc đời anh… đều có dấu vết của mối tình này.
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, đôi mắt anh lóe sáng trong thoáng chốc.
Không ai nói gì.
Không khí nặng nề như bị thời gian đóng băng lại.
Chúng tôi lặng lẽ ký tên.
Tôi nhận lấy giấy chứng nhận ly hôn.
Thủ tục hoàn tất một cách chóng vánh.
Từ nay về sau — ai đi đường nấy, ai sống cuộc đời nấy.
Mọi kỷ niệm từng có với nhau trong suốt những năm qua,
như một cuốn phim tua chậm, lần lượt hiện lên trước mắt.
Trời chạng vạng.
Tán cây ngô đồng in bóng nghiêng nghiêng trên mặt đường lát gạch.
“…Xin lỗi, Yên Yên.”
Giọng anh khàn đặc, nghèn nghẹn như sắp vỡ.
Khi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe của anh đong đầy nỗi đau và sự hối hận.
Đèn đường bật sáng.
Vầng sáng vàng ấm nhẹ nhàng bao lấy bóng lưng anh đang quay đi.
Vạt áo choàng xám nhạt khẽ tung lên rồi hạ xuống trong cơn gió chiều…
tựa như một tiếng thở dài mà anh đã kìm nén quá lâu, không thể nói thành lời.
14.
Về đến nhà, tôi rủ vài người bạn và anh Triệu Cấu ở căn hộ đối diện sang ăn mừng.
Lúc tôi vừa chuyển đến đây, anh là người hàng xóm đầu tiên gõ cửa chào hỏi.
Lần đầu gặp mặt, trên cánh tay rắn chắc của anh xăm một hình thỏ hoạt hình, trông đối lập hoàn toàn với thân hình vạm vỡ của anh.
Anh ngượng ngùng gãi đầu, nói:
“Con gái tôi tuổi Mão.”
Nghe nói trước đây anh từng là bộ đội xuất ngũ.
Sau khi vợ mất vì tai nạn giao thông, anh một mình nuôi con gái, mở một phòng gym nhỏ dưới tầng trệt khu chung cư, sống cuộc đời yên ổn, đơn giản.
Ngày thứ hai tôi chuyển đến, không may đường ống nước bị rò rỉ.
Tôi hoàn toàn hoang mang, chưa biết phải làm sao.
Đúng lúc đó, anh vừa đi làm về, nghe tôi kể xong liền xắn tay vào giúp sửa ngay tại chỗ.
Từ hôm đó, dù là chuyện to hay nhỏ, anh đều sẵn lòng giúp đỡ.
Mấy hôm trước, lúc tôi vừa từ bệnh viện về, trời đã tối muộn.
Anh đứng chờ trước cửa nhà tôi, bàn tay chai sạn cứ mân mê vạt áo, gương mặt ngăm đen đỏ bừng cả lên.
“Ờ… Sở Yên, em chắc là chưa ăn tối đâu nhỉ? Anh nấu hơi nhiều… nếu em không ngại…”
Bé Đồng Đồng tám tuổi nắm lấy tay tôi, giọng non nớt ngọt lịm:
“Dì ơi, con muốn chơi với em trai.”
Trên bàn ăn là những món giản dị nhưng đầy hấp dẫn — trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh, vài món xào đơn giản mang đậm hương vị gia đình.
Tôi biết rõ… anh ấy đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ tôi đến.
Đồng Đồng và con trai tôi đang chơi trò trốn tìm trên ghế sofa,
tiếng cười giòn tan vang khắp cả căn phòng.
“Thật tuyệt…
Hai đứa bé trông chẳng khác nào anh em ruột.”
Triệu Cấu nhìn bọn trẻ, ánh mắt đầy cưng chiều, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Khi anh quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm vào tôi.
Trong đôi mắt ấy — là một ánh nhìn sâu lắng, nồng đậm, như muốn nói thay mọi điều anh không nói thành lời.
15.
Hôm nay, bạn tôi còn chưa bước vào cửa đã hét toáng lên từ ngoài hành lang:
“Chúc mừng bà chính thức ly hôn thành công nhé!
Xem này, tôi vừa mua được đám cua lông béo ú!”
Triệu Cấu tự nhiên bước tới nhận lấy túi đồ ăn từ tay cô ấy.
Bạn tôi liếc nhìn bóng dáng người đàn ông trong bếp, rồi quay sang nháy mắt liên tục với tôi:
“Nói mau! Hai người rồi tới đâu rồi hả?”
Triệu Cấu hình như nghe được lời trêu đùa ấy, ánh mắt lập tức lóe lên một tia nóng rực.
Khi chạm phải ánh nhìn của tôi, anh vội quay đi, cúi đầu sắp xếp lại đồ trong bếp, vành tai cũng ửng đỏ — rõ ràng đang giả vờ bình tĩnh.
Tôi bỗng nhớ lại:
Mỗi lần chỉ có hai chúng tôi ở cạnh nhau, anh đều thở khẽ như sợ đánh thức điều gì đó.
Ánh mắt kia… luôn bám lấy tôi không rời.
Lúc này tôi mới chậm chạp nhận ra…
Nếu tôi còn là cô gái tuổi đôi mươi thì chắc chắn đã bị sức hút của người đàn ông trưởng thành này cuốn trôi mất rồi.
Anh chín chắn, điềm đạm, có trách nhiệm và đặc biệt —
ẩn dưới lớp áo sơ mi kia là cơ bụng rắn chắc khiến người ta không thể không để ý.
Nhưng sau một cuộc hôn nhân đầy đau thương, tôi hiểu rõ — phụ nữ trưởng thành cần biết ưu tiên điều gì.
“Bây giờ tôi không nghĩ tới chuyện yêu đương.
Tôi muốn mở một tiệm bánh.”
Trong bữa ăn, tiếng cười nói rôm rả giữa tôi và bạn tràn ngập phòng khách.
Chỉ có Triệu Cấu là im lặng bất thường, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Tôi nghĩ chắc là do có bạn tôi ở đây nên anh hơi ngại.
Tôi gắp một chiếc đùi gà đặt vào bát của Đồng Đồng, mỉm cười:
“Đồng Đồng, ăn nhiều một chút nha.”
“Cảm ơn dì! Dì nấu ăn ngon lắm luôn ấy!”
Đúng là…
Chỉ có Đồng Đồng là tinh ý và dễ thương nhất!
16.
Nói là làm.
Ngay trước cổng khu chung cư có một mặt bằng vừa đẹp — vị trí tốt, đông người qua lại, rất hợp mở tiệm.
Triệu Cấu chủ động đến giúp, cùng tôi đi chọn vật liệu sửa sang, lắp đặt.
Có anh đồng hành, tôi tiết kiệm được không ít chi phí.
Trên đường đi ngang qua quảng trường khu dân cư, vài người hàng xóm tò mò gọi lại hỏi:
“Triệu Cấu này, bạn gái cậu giỏi quá đấy! Khi nào thì cửa hàng khai trương thế?”
Triệu Cấu là cư dân lâu năm, gần như ai trong khu cũng quen biết anh.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã cười đáp trước:
“Mai khai trương thử đấy ạ.
Chú thím rảnh ghé ủng hộ một chút nhé —
Ai là cư dân trong khu đều sẽ được tặng một phần tiramisu miễn phí!”
Trên đường rời đi, phía sau vẫn còn vang lên tiếng xì xào bàn tán của hàng xóm:
“Thấy không, ánh mắt cậu ấy nhìn bạn gái dính như keo ấy!”
“Chuẩn bị ăn kẹo cưới thôi mấy bà ơi!”
…
“Khụ khụ…”
Người đàn ông với gương mặt lởm chởm râu ngửa cổ tu một ngụm nước khoáng.
Yết hầu trượt lên xuống — và rồi bị sặc. Anh ho liên tục, cổ đỏ bừng như bị phỏng nắng.
Anh lúng túng cười, xoa xoa gáy:
“Ngại quá, Yên Yên… em đừng để bụng nhé.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh:
“Sao anh không nói với họ là… chúng ta không phải người yêu? Em sợ làm phiền anh.”
Khoé môi anh khẽ cong lên, nụ cười lan tận đến khóe mắt:
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, anh là đàn ông, không sợ.”
“Nhưng… nếu người ta tưởng thật thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện yêu đương sau này của anh đấy.”
Anh hơi ngẩn ra, rồi giọng trầm thấp, như nén từ lồng ngực nói ra:
“…Không đâu.”