Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

9

Tôi lén ghi lại số điện thoại của An Khả.

Nhưng cô ấy đã chặn tôi rồi.

Tôi phải đổi rất nhiều số mới có thể gọi được cho cô ấy.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Giọng cô ấy cực kỳ khó chịu.

Tôi mặt dày năn nỉ, cố gắng dịu giọng nói lời hay.

Dưới sự mềm mỏng cứng rắn của tôi, cuối cùng An Khả cũng đồng ý gặp mặt.

“Tôi rất bận, chỉ cho cô 5 phút.”

Đó là câu đầu tiên cô ấy nói khi đến.

Tôi vội vàng đẩy ly trà sữa và bánh ngọt đến trước mặt cô ấy, lấy lòng.

Cô ấy chỉ chăm chú nhìn điện thoại, giọng thờ ơ:

“Còn 4 phút.”

Tôi hết cách, đành phải nói thật:

“Thứ nhất, tôi không bị điên.

Thứ hai, đầu óc tôi hiện giờ rất tỉnh táo.

Thứ ba, những gì tôi sắp nói không phải nói đùa.

Cậu nhất định phải tin tôi.”

An Khả lạnh lùng đáp:

“Cô có gì thì nói nhanh đi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nghiêm túc nói:

“Tôi xuyên không rồi.”

Cô ấy có vẻ không nghe rõ.

Tôi lặp lại lần nữa:

“Cậu có thể không tin, nhưng thật sự tôi đã xuyên từ năm 20 tuổi đến đây.”

Cô ấy bật cười khẩy:

“Sao cô không nói là mình mất trí nhớ luôn cho rồi?”

Tôi cau mày:

“Thật ra… cậu nói vậy cũng không sai.”

Cô ấy đứng phắt dậy định rời đi.

Tôi vội chặn lại:

“Không phải! Tôi nói nghiêm túc mà!”

An Khả cười nhạt:

“Lâm Sầu, cô thấy lãng phí thời gian của tôi là vui lắm hả?”

Dù là xuyên không hay mất trí nhớ, nghe qua đều quá hoang đường.

Cô ấy không tin, tôi cũng chẳng biết giải thích sao cho cô ấy hiểu.

Tôi cố gắng nhớ lại:

“Ngày 7 tháng 5 năm 2025, cậu trúng 200 tệ từ vé cào, đãi tôi một bữa Gà điên thứ Năm.

Vì ăn quá nhiều nên bị hiểu lầm là đang mang thai trên tàu điện, còn được người ta nhường ghế.”

Mặt cô ấy đầy ngạc nhiên:

“Cậu nhớ kỹ thế?”

Tôi bất lực:

“Vì với tôi, chuyện đó mới xảy ra không lâu trước khi xuyên không.”

Có lẽ cô ấy bắt đầu tin rồi.

Sắc mặt hòa hoãn đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt:

“Vậy cậu tìm tôi, chỉ để kể mấy chuyện này?”

Tôi vội xua tay:

“Không phải. Tôi muốn ly hôn… và muốn nhờ cậu giúp.”

Nghe đến chữ “ly hôn”, vẻ mặt An Khả lập tức trở nên phức tạp.

Sau đó cô ấy bật cười lạnh một tiếng:

“Tôi suýt nữa tin thật rồi đấy. Lâm Sầu, cô đang đùa giỡn tôi đúng không?”

Cô ấy xoay người bỏ đi, tôi làm cách nào cũng không giữ lại được.

Tôi hoàn toàn bất lực.

Không ai tin rằng tôi Lâm Sầu của tuổi 40 lại có thể muốn ly hôn với Giang Diệm

10

Ký ức bị thiếu khiến tôi không biết phải làm sao mới đúng.

Tôi ngồi trước bàn, từ ban ngày đợi đến tận đêm.

Bên ngoài xe cộ tấp nập, vậy mà cảnh vật lại lạ lẫm đến mức khiến lòng người bất an.

Tôi băng qua hai mươi năm , ở thế giới này chỉ là một kẻ ngoài cuộc.

Xa lạ, không nơi nương tựa.

Giang Tinh Hòa là con trai tôi, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên.

Ngoài An Khả ra, tôi không thể nghĩ ra người thứ hai có thể giúp mình.

Khi quán cà phê sắp đóng cửa, một bàn tay thon dài gõ nhẹ lên bàn trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp một gương mặt trưởng thành và tuấn tú.

“…Từ Từ Cừ?”

Anh ta nhướn mày, ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi:

“Không nhận ra tôi à?”

Từ Từ Cừ đeo một chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, khí chất trí thức hiện rõ trên người.

Không trách tôi bất ngờ ai mà ngờ được,

Từ Từ Cừ hồi hai mươi tuổi là một tên nổi loạn tóc vàng chói?

Anh ta thấy rõ vẻ ngỡ ngàng của tôi, khóe môi khẽ nhếch lên cười:

“Lâm Sầu, cậu thật sự muốn ly hôn sao?”

Tôi gật đầu:

“Đúng vậy!”

Từ Từ Cừ đẩy nhẹ gọng kính:

“Xem ra… cậu thật sự mất trí nhớ rồi.”

Tôi sửa lại lời anh:

“Chính xác là tôi xuyên không.”

Từ Từ Cừ không phản bác, chỉ nhẹ nhàng cúi mắt:

“Ừ, chắc là vậy… nếu không, cậu cũng sẽ chẳng chịu nói chuyện với tôi.”

Tôi ngơ ngác:

“Anh chắc là đang nói về tôi thật chứ?”

Từ Từ Cừ là thanh mai trúc mã của tôi.

Trước khi tôi xuyên không, anh ấy đã vượt cả nghìn cây số trở về chỉ để chúc mừng sinh nhật tôi.

Không ngờ hai mươi năm sau, hai người đã từng cùng tôi đón sinh nhật… đều đã trở mặt rời đi.

Tôi không biết mình của hiện tại đã làm bao nhiêu chuyện hồ đồ.

Theo phản xạ, tôi lí nhí xin lỗi.

Nhưng anh ấy lại ngắt lời tôi:

“Không phải lỗi của cậu… là lỗi của tôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương