Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Sao …”
Anh phản ứng giây lát, khoảnh khắc quay , tôi lặng lẽ cắt đứt dây trói.
Với tốc độ , tôi tóm lấy cổ anh , vật ngã xuống đất, siết cổ anh .
Cuộc chiến diễn ra rất , nháy phân thắng bại, đặc biệt là vốn không giỏi tự mình ra .
Anh giỏi lợi dụng tình thế, dùng nạ đạo đức giả tạo ra đủ loại tai nạn trùng hợp.
Tôi thuận ném túi m.á.u mỏng manh trên bụng, anh càng vùng vẫy, động mạch cảnh càng siết chặt.
Sự thiếu oxy khiến anh đỏ bừng, khó khăn nói ra một câu: “ làm gì bọn họ——”
Thời gian hẹn đến, nhưng không một bạn nào đến.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra.
Tôi mỉm cười: “Tên nhóm các anh không phải là “Luật Rừng” sao, mỗi các anh đều là thợ săn mang súng, cố gắng hết sức để không khác phát hiện, vì vậy, ngay cả bản thân các anh cũng không biết, ẩn náu rừng, rốt cuộc là đồng minh, hay là… tôi.”
Những đó tội ác chồng chất, muốn lôi bọn họ ra tiêu diệt, quả thực tốn không ít công sức.
“Hai duy còn trên toàn bộ web đen, một là Tắc kè hoa hôm nay tự tìm đến cái chết, một là anh.”
Tôi rút ra một cây gậy golf, giơ , vào khớp gối anh .
Bốp! Bốp bốp——
Tiếng kêu thảm thiết heo chọc tiết vang chói tai.
Tôi dùng sức rất mạnh, gậy golf gãy văng ra ngoài.
Không đủ, sao đủ? Tôi gãy thân tội lỗi anh .
Để gân đi với xương, để da dính liền với thịt.
Sau vài cú mạnh, chóng mất khả năng phản kháng, toàn thân bê bết máu, hỏng rồi, tôi dễ kích động khi thấy m.á.u .
Tiếng xương gãy vụn dưới lớp cơ bắp vang không dứt, còn dễ nghe hơn cả tiếng ngọc rơi xuống đĩa ngọc.
Điều đáng tiếc duy là, vậy mà không khán giả.
“ g.i.ế.c tôi, cũng đừng hòng sống.”
nhổ ra vài chiếc răng, ngẩng khuôn đến biến dạng.
“Ý anh là gì?” tôi đang cầm gậy golf khựng .
Ánh đèn trên nhấp nháy, run rẩy mở điện thoại.
“Sáng nay tôi tặng cho ấy một bó hoa tươi, bên giấu một quả b.o.m điều khiển từ xa, cần tôi nhấn nhẹ một cái, bùm!”
Thế trận áp đảo ban , giờ đây ngay lập tức đảo ngược.
“Giang An, thật lòng yêu mình không? Hay là nói suông?
“Nếu thật lòng yêu ấy, đồng ý vì ấy, buông d.a.o đồ tể xuống không?”
…
camera giám sát, tôi nằm bất động.
Giỏ hoa đặt trên tủ giường, trước khi y tá thay thuốc dọn dẹp rời đi, còn ghé sát vào ngửi.
Không hề phát hiện ra quả b.o.m được giấu bên .
“Biết tại sao tôi giữ mạng sống Giang Ninh không? Con chó điên , cần dây xích là ấy thì trò chơi này thắng vẫn là tôi!
“Tôi đếm ngược ba tiếng, không buông, thì chờ nhặt xác đi!”
Anh gào dữ tợn: “Ba, hai——”
Tôi không do dự, ném vũ khí đi.
Nhưng căn bản không định thực hiện lời .
Anh cười lớn một cách man rợ, cơ méo mó thành một hình thù kinh tởm, tôi thở hổn hển, theo nút khởi động được nhấn xuống.
Tôi bất lực nhắm .
Một giây, ba giây trôi qua, nhưng màn hình, vẫn yên tĩnh thường.
Chẳng chuyện gì xảy ra.
Là do trì hoãn? dường nhận ra điều gì đó, đột ngột lao về phía tôi.
“Giang An, là ——”
Tôi mở ra, ánh tràn đầy sự chế giễu, nhìn sắc anh chóng tái nhợt, nói.
“Món quà anh quá lớn, chúng tôi không dám nhận, chuyển tặng cho…
“ anh yêu thương .”