Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi oà khóc: “ bảo không con gọi cha nữa, cha là nó! Hôm qua con cha dắt nó nên con chạy theo rồi té rách !”
“Mẹ ơi… con sợ… cha không cần chúng nữa sao?”
Mẹ sợ nước mắt tôi chảy vào vết khâu, dỗ mãi tôi nín.
Mẹ nói: “Từ hôm nay, chúng không cần hắn nữa. Con ở với mẹ được không?”
Tôi gật mạnh: “Được ạ!”
Thực tôi không dám nói — cố ý chìa chân tôi ngã.
Mấy ngày viện, ngoài mẹ chẳng ai thăm tôi.
Tôi thường nghe cha tôi vào điện thoại, mẹ tôi dù cố giấu không che được mấy câu nh.ụ.c m.ạ hắn trút lên mẹ:
“Con mẹ mày xấu như con heo, còn đòi tiền?!”
“Mày đúng là đồ súc sinh, ăn đồ thừa mà còn tưởng ngon!”
Ban mẹ còn nhịn, mất kiểm soát, c.h.ử.i lại độc địa chẳng kém.
Thỉnh thoảng tôi co mình chăn, mẹ vội tắt điện thoại, lau nước mắt rồi ôm tôi.
Tôi biết mẹ chẳng nơi nào đi, cha tôi thừa sức bỏ mặc tôi. Mẹ tôi mất nhà ngoại càng không chỗ nương.
Chúng tôi hiểu rõ: chỉ còn mẹ con nương nhau mà sống.
Vài ngày , vết thương tôi cắt chỉ.
Mẹ dẫn tôi về nhà — như trận.
Nhưng chúng tôi không vào nổi.
Ngay trói con ch.ó đen to tổ bố, vừa chúng tôi là sủa như muốn xé thịt.
Tôi sợ đến trốn lưng mẹ. Chúng dường như ngửi được mùi m.á.u trên tôi, nhào tới như phát rồ.
Bà hé một khe, lưng là . Bà nhanh đóng sập rồi hét: “Sắp ly hôn rồi mà còn mang cái nợ phá gia chi t.ử này về làm gì!”
Vừa dứt lời, tôi leo lên cái thang cạnh tường, cầm cái đèn bàn nhỏ và con búp bê tôi quý nhất — rồi ném xuống đất một cách hả hê: “Mang hết đống rác con gái mày đi! Cha sẽ mua đồ !”
Nhìn đèn bàn vỡ tan, búp bê rách nát, tôi lại khóc.
mẹ đỏ bừng, rồi tím tái. Mẹ chống nạnh, chỉ vào thằng nhóc trên thang mà : “Đồ nghiệt súc ở đâu chui , dám tới đây phá! Tin không? bắt được là chặt từng khúc!”
lớn bật mở. Một đàn bà lẳng lơ – Phùng Lệ – đứng đó ôm , cười khẩy: “Cô c.h.ử.i ai là nghiệt chủng? Nó là cháu ruột nhà họ Dương đấy! Chúng tôi được nhận tổ quy tông rồi!”
Mẹ tôi run lên bần bật, nghiến răng nghiến lợi mà : “Mày đúng là dày vô liêm sỉ! Chồng nằm xuống chưa yên nóng, đã dắt con đi nhận cha khác. Không phải đồ nghiệt chủng là cái thá gì?”
“Chúng còn chưa ly hôn mà mày đã vác chui vào nhà . Không sợ thiên hạ nhổ nước bọt trôi cái dơ dáy mày à, đồ đàn bà hạ tiện!”
“Con ch.ó cái làng còn không tục tĩu bằng mày!”
Bà với Phùng Lệ như được tiêm t.h.u.ố.c kích thích, dựng hết lông mà nhao nhao sủa lại mẹ tôi.
“Đồ phá hoại gia đình! nuôi dưỡng hầu hạ mày bao nhiêu năm, vậy mà một thằng con trai không đẻ nổi!”
“Bác sĩ đã bảo rồi, cái thân lợn sề mày còn đẻ được cái nỗi gì! Không đẻ được cút mẹ đi, thế mà còn đòi để đuổi chịu!”
“Mày là cái loại không biết nhục! Nhà chồng chán đến tận cổ, mày không chút liêm sỉ nào à?!”
lúc đám đàn bà già trẻ c.h.ử.i nhau ầm ĩ, phóng vào nhà, ôm cả đống đồ chúng tôi quăng thẳng ngoài.
Cốc chén, sách vở, giày dép, thậm chí áo lót, quần lót, dép lê mẹ tôi bị nó lôi ném túi bụi.
Từng món đồ như từng viên đá nhắm thẳng vào chúng tôi mà phang tới.
Đồ càng nặng càng đau. Tôi trúng một chiếc dép vào , đau điếng nửa bên sườn.
Mẹ tôi vội kéo tôi chạy về phía đống củi.
kích động lên: “Cút mẹ chúng mày đi! Đồ béo xấu vô dụng!”
Mẹ ôm chặt tôi, run như điện giật, răng nghiến ken két.
Mẹ ngẩng nhìn đống củi, rút một cây dài chắc nịch.
“Thằng nghiệt súc kia, xem đập nát sọ mày không!”
Tôi lẽo đẽo sát mẹ, rút một khúc gỗ vừa .
vậy, cả bọn nhà vội sập sắt lại.
Cha tôi – cái loại đàn ông thối tha đó – không biết lôi đâu về con ch.ó đen to tổ chảng, dữ như quỷ.
Mẹ tôi cầm , dồn hết sức, phang một , , ba thẳng lên mấy con ch.ó đang sủa điên cuồng.
Chúng bị xích nên không nhào tới được, nhưng giãy giụa dữ dội.
Chỉ một lúc , ch.ó tru vang trời, cổng sắt, xích sắt đập vào nhau chát chúa như sắp sụp nhà.
Từ hung hăng, con ch.ó chuyển sang run rẩy, cuối cùng kẹp đuôi, tru t.h.ả.m như bị róc da.
ồn náo làm hơn nửa làng kéo tới.
Mẹ tôi lên: “Ức h.i.ế.p quá đáng! Nhà tôi mà không tôi vào hả?! Còn dám đem tình nhân về nhà?!”
Hàng xóm từng chứng kiến mẹ lớn lên nhao nhao c.h.ử.i gia đình bà : “Đàn bà mồ côi nhà , tụi bay ức h.i.ế.p vì nhà không ai chống lưng chứ gì!”
Bà ló , rồi mở sắt.
Mẹ tôi xông vào như bão, còn cây – bà gầy trơ xương làm sao đỡ được – bị mẹ đẩy bật qua một bên.
Rồi mẹ bổ thẳng xuống Phùng Lệ.
Phùng Lệ không kịp tránh, cánh đưa lên đỡ liền bầm tím một mảng.
Cô hét lên những như lên cơn, rồi lao vào giằng co với mẹ tôi.