Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi đáp trả thẳng thừng:
“Bà tưởng tôi ngu ngốc cái thân già bà à? đ.á.n.h đời vẫn mơ màng tôn thờ cái thằng đ.á.n.h mình? Tôi không mắc cái bệnh ngược đâu. Hắn mà chạm vào tôi ngón xem!”
“ đám nhà quê nghèo rách từ nơi khác lết về, nếu không nhờ cưới tôi mà đổi đời thì chắc giờ đang lang thang ăn ấy! Đừng để tôi moi hết chuyện bẩn nhà các người ra, lúc đó xem ai mới mặt dày! nhà ăn thịt người quen mồm hay sao mà còn mở miệng?”
Mẹ cố tình đ.â.m đúng chỗ đau. Ông nội đ.á.n.h bà nội là chuyện cơm bữa, bà ta quen tới mức nện xong vẫn lồm cồm dậy nấu cơm. Không cố tình chọc tức, sao nắm nhược điểm nhà họ?
Quả nhiên, chập tối, ông nội đang làm việc ngoài đồng nghe xong liền kéo bà nội hùng hổ xông .
Bọn họ rõ chúng tôi là mẹ góa con côi, không chỗ dựa, dễ bắt nạt giẫm c.h.ế.t con kiến.
Mẹ tôi đứng bóng tối nhìn người ta ập vào sân, liền rút điện thoại gọi .
Ông nội trừng mắt trâu điên, gầm lên hai mẹ con tôi:
“ to gan thật , đàn ông nhà ra tòa!”
“Tao nói cho , cái nhà này tao là luật! Mau rút đơn! Không nghe lời thì xem tao có đập cho nhừ xương không!”
“Không đẻ con trai, không giữ nổi đàn ông, lại muốn nhào vào tranh gia sản? lấy cái mặt mo nào ra mà đòi?”
“Hôm nay tao không dạy lại cho thì tao không mang họ Dương nữa! Con mẹ nó, lâu không ai leo lên đầu tao!”
Mẹ tôi siết tay, run rẩy cầu :
“Con bố… bố đừng làm hại con Nữu Nữu.”
Ông nội cười ha hả độc ác:
“Giờ mới thì muộn ! Để xem tao có đập c.h.ế.t hai mẹ con đồ tiện tì nhà không!”
, mẹ tôi đang ôm chặt lấy tôi, cái gậy tay ông nội vung xuống.
May họ kịp. Tôi không tưởng tượng nếu chậm vài phút, hai mẹ con tôi có đã đ.á.n.h c.h.ế.t ngay căn nhà rách nát chẳng ai đoái hoài.
Tôi khóc hỏi mẹ: ông nội là thằng đầu bò nóng nảy, sao không trốn mà còn đẩy mình vào chỗ c.h.ế.t?
Mẹ tôi đau hít mạnh hơi nói:
“Con ngốc… đấu cọp mà không mình ra trận thì lấy đâu ra bằng chứng?”
“Những vết thương này… mẹ chịu . Mẹ đáng.”
Lúc đó tôi lời ấy sâu sắc, còn hình bóng mẹ lòng tôi thì cao lớn chưa từng .
Ông nội liền co vòi, chối bay chối biến rằng người nhà cãi nhau vài câu, chẳng có gì nghiêm trọng, hòa giải.
tôi còn quay sang quát mẹ:
“Sống nhau bao nhiêu năm, gọi mẹ tao bao nhiêu tiếng, vậy mà họ?”
Mẹ tôi đáp trả ngay lập tức:
“Nữu Nữu cũng là con ruột anh! Gọi anh là ! Mà anh nỡ giáng gậy vào tay con bé?”
“Đừng ở đó mà đóng giả người tốt! nhà các người là lũ ác nhân!”
Mẹ nói rành rọt:
“Tôi không hòa giải! Không lỗi! Chính con trai ông ta ngoại tình trước! nhà các người muốn đẩy mẹ con tôi vào đường c.h.ế.t!”
“Đồ nhà họ Hồ tôi, các người xu cũng đừng mơ! Còn thằng cháu ngoài giá thú kia thì lôi về chỗ nào đẻ ra nó, đừng hòng bén mảng vào!”
Nói mẹ chìa ra chiếc bút ghi âm đang nắm chặt.
Ông nội bà nội vì tội xông vào nhà hành hung nên tạm giữ, nhốt nửa tháng.
Không có hai “trụ cột gây rối” ấy, tôi Phùng Lệ sống người mất hồn.
Để giành lợi ích lớn nhất, mẹ tôi ngày đêm liên hệ luật sư, thu thập đủ loại bằng chứng.
Ra tòa, không có ông bà nội phá đám, lại mọc ra Phùng Lệ điên cuồng trình diễn đúng chất “trà xanh mù luật”.
Cô ta chìa giấy xét nghiệm huyết thống A Mao tôi, kêu con rơi cũng có quyền thừa kế.
Luật sư bên mẹ tôi cười sặc: đúng là óc chó, mang toàn chứng cứ có lợi cho bên tôi .
Phùng Lệ, tôi A Mao còn diễn vở luân lý bi kịch, kể rằng con trai lang thang chịu khổ bao năm, mẹ tôi nên nhường tài sản.
“Hồi nào chẳng là nó. Nó mới là người nối dõi nhà họ Dương.”
Cuối cùng thẩm phán chịu hết nổi, đuổi Phùng Lệ ra ngoài vì phá trật phiên tòa, còn mắng người không luật nguy hiểm hơn bất cứ ai, về nhà phải học lại pháp luật.
Vụ mẹ tôi thắng đẹp c.h.é.m xuống nước.
Mẹ lấy lại nhà cửa, tiền tiết kiệm, ao cá, cửa hàng, lẫn quyền nuôi tôi.
Ông nội bà nội nghe tin liền phát điên.
Họ gào ầm lên rằng mẹ tôi quyến rũ thẩm phán luật sư, đòi vì sao tài sản họ Dương “ nhiên” đổi chủ.
Ông nội hiện nguyên hình, cầm đá ném thẳng vào cổng tòa:
“Quan lớn công minh cái quái gì! Tôi lại hết!”
Bà nội ngồi bệt xuống đất đập đùi đ.ấ.m ngực, nước mũi nước mắt giàn giụa:
“Thế này bắt mẹ con tôi đâu mà sống? Muốn dồn chúng tôi c.h.ế.t à?!”
Thẩm phán chỉ liếc họ cái, còn nhìn mẹ con tôi mấy lần, ánh mắt đầy thương cảm.
ông bà kéo , họ vẫn tru tréo rằng sẽ mẹ tôi thua mới thôi.
Học tí “kỷ luật” nhà giam, họ không quậy quá mạnh nữa, nhưng lại nghĩ ra trò ác khác.
Chúng tôi còn chưa kịp nhận nhà thì quay lại đã căn nhà gỗ hắt đầy m.á.u động vật, tanh buồn nôn.