Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cái tên cẩu nam nhân kia có một cuộc họp khẩn cấp, để lại tôi một mình buồn bã trở về.
Mẹ chồng thân mật khoác tay tôi, dịu dàng hỏi han: “Hân Hân à, có phải A Trình lại làm con giận không? Con nói mẹ nghe, mẹ giúp con ‘xử’ nó.”
Anh ta không lẽ thật sự đi hỏi mẹ chồng rồi chứ?
Thật là xấu hổ quá đi!
Tôi mạnh miệng: “Không có, là do con không khỏe trong người thôi ạ.”
“Hân Hân à, A Trình nó là như thế đấy, bề ngoài thì lạnh lùng ít nói lại còn hay cứng miệng, nhưng thực ra bên trong nó mềm yếu lắm. Nó có gì làm không tốt con cứ nói, tuy rằng hai đứa là hôn nhân thương mại, nhưng nó thích con thật lòng đấy, chắc chắn sẽ thay đổi.”
Mẹ chồng ân cần nói với tôi một tràng dài.
Tôi miễn cưỡng cười phụ họa, nhưng trong lòng lại tự giễu cợt.
Mẹ chồng thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của tôi, nghiến răng kéo tôi đến phòng ngủ cũ của cái tên cẩu nam nhân kia.
Mẹ chồng trong lòng buồn bực: “Lo chết mất thôi, hai đứa này, bao giờ mới bế được cháu đây?”
Đây là phòng ngủ cũ của anh ta trước khi kết hôn, tôi luôn giữ hình tượng người vợ hiền dịu, ngoan ngoãn, biết điều, nên chưa bao giờ mở miệng đòi vào.
Mẹ chồng vặn tay nắm cửa, đẩy tôi vào trong, còn ném cho tôi một túi giấy ăn lớn. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười như hoa cúc của mẹ chồng, nụ cười ấy giống hệt nụ cười mong ngóng cháu ngoại của mẹ tôi.
?
Tôi không hiểu.
Tôi vào phòng ngủ thì có thể nhảy ra một đứa trẻ sao?
Sau này biết được chân tướng, tôi chỉ có thể yếu ớt nói một câu: “Thật sự có thể, chỉ là không phải bây giờ thôi.”
Đây rốt cuộc là thứ tình yêu tuyệt đẹp gì vậy?
Nếu như ảnh chụp không phải là tôi, nhất định tôi đã “quẩy” nhiệt tình rồi.
Nếu như đối tượng trong nhật ký thầm mến không phải là tôi, nhất định tôi đã cười như bà cô rồi.
Nếu như mấy món quà bên cạnh không phải là viết tên tôi, nhất định tôi đã cười đến lạc cả giọng rồi.
Nhưng đối tượng lại là tôi, tôi phải làm sao đây?
Đương nhiên là rap lên thôi!
Đùa thôi đùa thôi.
Tôi ngã ngồi xuống đất, nước mắt giàn giụa, lúc cười lúc khóc, chẳng khác nào một kẻ điên.
Ảnh chụp là ảnh hồi cấp ba, chắc là anh ta chụp trộm.
Có ảnh tôi đang há mồm to tướng ăn cơm, có ảnh tôi vừa ăn vặt vừa ngoáy chân, có ảnh tôi chống nạnh cười ha hả lộ cả răng khểnh, có ảnh tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ bài toán…
Tóm lại: Bất kỳ tấm nào lấy ra cũng có thể gọi là “ảnh dìm”.
Tôi cảm ơn anh ta.
Tấm ảnh đẹp duy nhất lại là ảnh chụp chung của tôi và anh ta.
Đương nhiên, đẹp ở đây là so với những tấm ảnh dìm mà tôi vừa kể.
Anh ta thì tự chụp mình đẹp trai ngời ngời, mày kiếm mắt sáng, còn tôi thì chỉ như một nữ sát thủ vô cảm.
Tôi hận, anh ta còn chưa chụp được một phần nghìn vẻ đẹp của tôi.
Nhật ký thầm mến được viết trong một cuốn sổ tay bằng gỗ.
Tôi nhớ lại, hình như cuốn sổ này là món quà sinh nhật tôi mua tặng anh ta trên Taobao hồi lớp 10.
Anh ta giỏi thật đấy!
Trang bìa viết: Gửi người bạn cùng bàn của tôi: Tống Giai Hân.
Tôi tùy tiện lật vài trang.
20/2/2016, âm u.
Phiền quá, thích bạn cùng bàn rồi thì phải làm sao?
3/9/2016, nắng.
Ngày thứ 365 quen biết Tống Giai Hân, ngày thứ 200 thích cô ấy. Tôi đã làm một chiếc bánh kem nhỏ cho cô ấy, nói dối là mẹ tôi làm, cô ấy bảo ngon, cả đêm tôi không ngủ được.
6/11/2016, mưa.
Tống Giai Hân nói tôi đẹp trai hơn, tôi rất vui.
8/12/2016, nắng.
Hôm nay là sinh nhật Tống Giai Hân, tôi không tặng quà cho cô ấy, cô ấy nói không thích nhận quà của bạn học vì phiền phức, còn phải trả lễ, tôi để quà ở nhà.
Cô ấy mời bạn bè ăn bánh kem trong lớp, cả buổi đó tôi đều chụp ảnh nụ cười của cô ấy.
31/12/2016, âm u.
Ngày cuối cùng của năm, tôi và Tống Giai Hân đã chụp bức ảnh chung đầu tiên, cô ấy rất xinh đẹp.
13/6/2017, nắng.
Tôi muốn tỏ tình với Tống Giai Hân, nhưng nhà tôi thật sự có rất nhiều chuyện phiền phức.
1/7/2017, nắng.
Tống Giai Hân gọi tôi là anh em, nhưng tôi muốn làm bạn trai cô ấy.
11/11/2017, mưa.
Tống Giai Hân, em có thể đợi anh một chút được không, đừng vội yêu đương.
8/6/2018, nắng.
Tống Giai Hân, kỳ thi đại học kết thúc rồi, đợi anh thêm vài năm nữa, nếu có thể.
Thôi vậy.
Tống Giai Hân, mong em bình an vui vẻ, gặp được người tốt.
…
Huhu, cảm động quá đi mất!
Đồ ngốc!
Sao anh không nói với tôi chứ hả hả hả!
Lúc đó tôi cũng có chút rung động với anh mà!
Tôi phải làm sao đây, giờ phút này có phải tôi nên bắt anh lên giường, đè anh ra hôn một trận cho hả giận không hả?
Tôi khóc đến sụt sùi, rút một đống giấy ăn lau nước mắt.
Cửa vang lên ba tiếng gõ nhẹ, giọng mẹ chồng vọng vào từ bên ngoài: “Hân Hân, khóc xong chưa con?”
Tôi: “…”
Có cần phải hỏi thẳng thắn như vậy không?
Tôi mắt đỏ hoe cất đồ đạc cẩn thận, ôm một đống giấy ăn mở cửa đi ra.
Mẹ chồng khoác vai tôi, nén cười nói: “Khóc là tốt, khóc xong là tốt rồi.”
Tôi không nhịn được, nhào vào lòng bà khóc nức nở.
Mẹ chồng bất lực: “Thôi thôi, mắt con đỏ hết cả lên như mắt thỏ rồi kìa, lát nữa A Trình về lại xót con cho xem.”
Tôi khẽ nức nở đáp lại.
“Hai đứa con lúc nào cũng cứng đầu, có chuyện gì cứ hỏi thẳng, nói thẳng ra là xong, cứ đoán già đoán non làm gì cho cả nhà không vui. Giới trẻ bây giờ đúng là cái gì cũng thích tỏ ra mạnh mẽ.”
Tôi hỏi: “Mẹ, mẹ biết anh ấy thích con từ lâu rồi sao?”
Mẹ chồng từ tốn kể: “Biết chứ, hồi đó nó còn nhờ mẹ dạy nó nấu nước đường đỏ đấy. Mẹ thấy lạ nên gặng hỏi, mới biết nó thích một cô bé. Tiếc là nhà mình lúc đó lại có nhiều chuyện rối ren, nên nó mới đổi tên rồi chuyển đến chỗ con học.”
Ra là vậy.
Thảo nào tên bây giờ của anh khác với hồi cấp ba.