Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thầm yêu anh nhiều năm, cuối cùng ra với anh.
Tối hôm họp lớp ngày đó, tôi giả vờ say, kéo anh lên giường rồi làm chuyện ấy với anh.
Làm được nửa chừng, tôi hối hận…
1
Tôi vội vàng mặc lại quần áo anh, cố gắng khôi phục hiện trạng chưa có xảy ra.
Tiếc là áo rách một chút, thắt lưng thì không tài cài lại được…
Tôi ngồi bên anh trầm ngâm ba giây, cầu mong khi lại anh sẽ quên hết hành vi lố lăng của tôi.
Sau đó tôi bỏ chạy, ngay đêm hôm ấy bắt chuyến tàu trở về quê.
2
Sáng sớm, mẹ tôi nhìn thấy tôi với đôi mắt thâm quầng đứng trước cửa nhà, liền giật mình hỏi: “Đêm qua con đi trộm bò à?”
Tôi giật thót người. Thực ra còn nghiêm trọng hơn trộm bò …
“ nhà nằm đi, đừng đứng đấy lù lù , bao giờ cơm mẹ gọi!” Mẹ tôi ngoài miệng chua ngoa lòng mềm đậu phụ, mắng thế không quên gọi tôi cơm.
óc tôi nặng trịch, lảo đảo phòng, nằm xuống là ngủ một mạch đến tận chiều mới vì đói.
giường đặt sẵn một hộp cơm cùng mảnh giấy: “ thì cơm, mẹ đi đánh bài, đừng làm phiền.”
Tôi thật sự nghi ngờ mình có phải con ruột không.
Chống người ngồi dậy, được vài miếng mà nuốt nổi.
Thái dương đau nhức dữ dội, sờ người thấy nóng ran.
Xong đời rồi!
Tôi lấy nhiệt kế đo, quả nhiên lên cơn sốt.
Ngồi ngẩn ra vài giây, tôi lôi điện thoại lên mạng tìm xem có ai tôi chưa, dường là không.
Có câu trả lời bảo do hoảng loạn và mệt mỏi quá mức, sức đề kháng giảm mới phát sốt…
Tôi ngẫm kỹ, một buồn cười muốn khóc vì hành vi tự chuốc họa của mình.
Sau đó tôi lấy đá chườm, nằm lướt tin nhắn nhóm lớp.
Một tin nhắn đập mắt: “Ruẫn Ruẫn, tối qua cậu với anh tớ… thành đôi rồi à?”
đọc, lông tơ trên người tôi dựng đứng hết .
Tôi vội vàng nhắn riêng Tống Vãn – cái miệng rộng nhất nhóm.
“Tống Vãn! Sao cậu lại gửi nhóm, mau lại!”
“Á, tớ không biết, hình không được.”
“Tớ tặng cậu son Dior mới mua.”
“Thật không được mà.”
“Album chữ ký của Thiên Tỉ!”
“ rồi!”
Tôi: …
Cô ấy thật tôi không yên tâm, dán mắt nhóm suốt nửa tiếng, xác nhận không còn ai bàn tán mới chịu đặt điện thoại xuống.
Nằm trên giường nhớ lại chuyện điên rồ tối qua, càng càng thấy hối hận.
Tống Vãn là bạn cùng bàn kiêm bạn thân hồi cấp ba của tôi.
Cô ấy ngày cũng gào thét ghép đôi tôi với anh trai mình, say mê đến mức mất lý trí.
Chuyện tôi thầm yêu Tống Dã, trường đều biết, cũng nhờ cô ấy “quảng bá”.
Tống Dã là anh sinh đôi của cô ấy, đồng thời là lớp trưởng thời cấp ba.
Vì chân dài, đẹp trai, học giỏi, anh là nhân vật nổi tiếng, thư tình nhận đầy .
Tống Vãn thường len lén lấy những bức thư ấy mang đến tôi rồi hai đứa cùng nhau xé bỏ.
“Tớ làm vậy, anh cậu không giận sao?” Tôi lo lắng hỏi.
“Không đâu, anh ấy thấy bọn mình giúp anh ấy bớt phiền phức thôi.” Cô ấy quả quyết bảo thế.
Kết quả cảnh tôi xé thư chụp lại, đăng lên diễn đàn trường, làm náo loạn một phen với tiêu đề: “Một nữ sinh cuồng si nam thần trường học, yêu không được xé nát thư tình của cậu ta.”
Tống Vãn còn bảo tôi cảm ơn cô ấy vì nhờ vậy anh trai mới chú ý đến tôi.
Tống Dã đúng là ý đến tôi thật, mỗi thấy tôi từ xa mười mét liền quay ngoắt bỏ đi.
Ở lớp, dù bàn cách nhau một hàng ghế, anh vòng nửa lớp tránh tôi rồi mới về chỗ.
mắt anh, tôi chắc chắn là một kẻ biến thái.
Vì thế dù thích anh nhiều năm, tôi chưa dám đến gần, tốt nghiệp rồi cũng liên lạc.
Nếu không phải họp lớp này, lại thêm chút men rượu, cộng với Tống Vãn xúi giục không ngừng, tôi cũng làm ra trò lố bịch đó.
Rượu đúng là tai họa!
đến đây, tôi tắt điện thoại đi ngủ.
Mơ mơ màng màng biết ngủ đến khi , cuộc gọi của Tống Vãn làm tôi giấc.
“ ?” Tôi gắt gỏng.
“Mở cửa.”
Tôi: ?
“Mau mở cửa!” Cô ấy nhấn mạnh .
Tôi mới hẳn, chạy ra mở.
“Cậu sao thế này? Còn dám nói không xảy ra với anh tớ?” Tống Vãn nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi tuy cảm thấy tội lỗi cứng miệng: “Tớ về sớm rồi, cách xa nhau vạn dặm, làm được chứ?”
“Ờ ha, cậu đưa anh tớ về khách sạn mấy chục phút, anh tớ đâu yếu đến mức đó.”
Tôi… im lặng. thầm nhủ, thời gian anh cậu “yếu” còn ngắn hơn thế.
3
“Không đi du lịch à, sao về rồi?” Tôi vội đổi đề tài.
“Đừng nhắc, anh tớ cảm sốt nặng tớ quay về gấp.”
“Sốt?” Tôi không kìm được, giọng cao vút.
Nói xong vội che miệng, Tống Vãn phát hiện.
“Cậu kích động thế? Mặt đỏ vậy là sao?”
“Ngủ đắp chăn không đỏ chắc? Đừng có sờ!” Tôi gạt cô ấy định chạm mặt tôi, sợ cô ấy nhận ra tôi cũng đang sốt.
“Cậu đánh tớ à!” Tống Vãn bực mình về.
“Anh cậu bệnh đến vậy, không về chăm còn chạy qua đây làm !” Tôi cũng gào lại.
Với chúng tôi, cãi nhau mới là cách giao tiếp thân thiện nhất.
“Đấy, anh ấy bệnh rồi mà còn bắt tớ mang trả dây chuyền cậu, đúng là rảnh rỗi quá mức!”
Cô ấy nói xong nhét túi tôi rồi đóng cửa bỏ đi.
Tôi đứng chết lặng. Lúc này mới phát hiện cổ mình trống trơn.
Dây chuyền rơi khi vậy, may mà cô ấy không nhiều.
Tiễn cô ấy đi, tôi càng càng thấy sai sai. Sao Tống Dã biết dây chuyền này là của tôi?
Tôi mới đeo , trông nữ tính hơn buổi họp lớp mà mua riêng.
Lý ra anh cũng mới thấy .
Vậy có hai khả năng: hoặc anh lén nhìn tôi suốt bữa , hoặc… tối đó anh hoàn toàn không say.
Không say? Tôi giật mình bật dậy khỏi giường.
Vậy là anh táo nhìn tôi vụng về gỡ khuy áo, tháo thắt lưng anh, còn nghe hết mấy câu nói ra của tôi?
“Anh à, anh đẹp trai quá, hôn một cái, anh không giận chứ?”
“ sờ một chút nhé, anh không bụng đâu nhỉ?”
“Anh nóng quá, cởi áo giúp anh, làm việc tốt thôi mà?”
“Wow, anh có cơ bụng à, học toán dốt lắm, đếm múi một được không?”
… Thế là toàn bộ mấy câu lả lơi đó anh nghe rõ rành rành?
Tôi muốn độn thổ ngay lập tức! Xin ai đó giết tôi đi, ngay bây giờ cũng được!