Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Mới có mười đã phải xem mắt đến năm lần.
Tôi chán nản quá.
Tôi trốn đến nhà anh trai, anh nhờ tôi giúp anh trông con .
Bé mới hai tuổi, đúng như cái tên, vừa vừa đáng yêu.
Một nắng đẹp, tôi dẫn con ra viên chơi.
Không ngờ lại tình cờ người yêu cũ.
Ba năm không , anh ta còn đẹp trai hơn xưa.
Nhìn xuống thân hình đã đẫy đà của mình, tôi vội quay người bỏ đi.
“ !” – Anh ta gọi lại.
Tôi cố tỏ ra thản: “Trùng hợp quá nhỉ.”
Đang chuẩn bị tinh thần những lời chê bai về vóc dáng, nhưng anh ta nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào với vẻ mặt tái nhợt.
“Em đã hôn rồi à?”
Tôi mình.
Người ta vẫn nói con giống mẹ, quả không sai.
“Vừa ly hôn xong, con về với tôi.”
Sắc mặt Kỷ Phàm càng thêm khó coi.
Không khí dần trở lẽo.
Im lặng một lúc, anh ta nhìn tôi với ánh mắt u tối, giọng mỉa mai: “Vậy chúc em sớm được người đàn ông tử tế.”
Tôi không chịu thua: “Cảm ơn lời chúc tốt đẹp.”
Nói xong, tôi ôm con bước đi với khí thế của một siêu mẫu.
Có lẽ đây chính là câu “Làm mẹ khiến người ta mạnh mẽ hơn”.
2
Tối đó, mẹ tôi đến nhà anh trai.
“Con không về nhà cũng được, mẹ đã sắp xếp hết rồi. Chỉ cần xuống lầu đến quán ăn đối diện khu nhà anh con là được.”
Tôi không đồng ý, mẹ liền bắt diễn:
“Ôi ông Hà ơi, sao ông đi sớm thế, con tôi nó lời tôi gì cả. Hay là tôi đi theo ông luôn…”
Tôi đành phải nhượng bộ.
Đối tượng lần này khá thường, không, phải nói là khá đẹp trai.
Nhưng tôi thì không còn thường nữa.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Thực ra tôi có con hai tuổi rồi.”
Anh đẹp trai sững người.
Tôi mở điện thoại cho anh ta xem ảnh : “Dễ thương không anh?”
Im lặng hai giây, anh ta đáp: “Dễ thương.”
Sau đó, anh ta còn nói chuyện rất tự nhiên về con tôi, thậm chí còn vui vẻ xin thêm WeChat của tôi.
Tôi ngớ người…
anh này cũng thường.
Cuối cùng, anh ta lịch thiệp tiễn tôi đến tận cổng khu nhà anh trai mới về.
Vừa quay người, tôi đã thấy Kỷ Phàm.
mình, tôi lùi lại: “Anh theo dõi tôi à?!”
“ ngờ được đường về nhà lại em.”
Thì ra anh ta cũng ở khu này.
Tôi hừ .
Kỷ Phàm nhìn theo hướng anh đẹp trai vừa đi, đột nhiên hỏi: “ thế?”
Thực ra tôi có nghĩa vụ phải giải thích, nhưng không hiểu sao lại buột miệng: “ cũ.”
Kỷ Phàm khựng lại.
Gió đêm hè se , anh ta cụp mắt nhìn tôi: “Con em mấy tuổi rồi?”
“Hai tuổi.”
“Vậy là vừa anh, em đã lấy anh ta?”
Tính ra thì đúng là vậy.
“Không còn cách nào khác, phải cưới thôi.”
Ánh mắt Kỷ Phàm càng .
“Đã ly hôn rồi còn mặt làm gì?”
Tôi nói dối càng lúc càng trơn tru: “Tất cả vì con.”
“Không được tiếp nhận muốn nối lại tình xưa à?”
Câu này thật khó chịu.
Tôi đáp trả: “Anh yên tâm, người cũ tôi đều cho vào thùng rác hết rồi.”
Kỷ Phàm cũng nằm trong đó.
Anh ta hiểu ý, trừng mắt nhìn tôi nói gì đó, bỗng ngẩng nhìn về phía sau tôi.
Tôi quay lại, thấy “ cũ” đang hớn hở chạy tới.
Anh ta dừng trước mặt tôi, ngượng ngùng: “ , mai tối mình đi xem phim nhé?”
Kỷ Phàm đột nhiên chen vào giữa chúng tôi, vỗ vai anh ta: “Này anh bạn, anh đã bị cô ấy cho vào thùng rác rồi đấy.”
Anh đẹp trai: ?
Tôi: …
3
Tôi kéo anh đẹp trai chạy đi với tốc độ ánh sáng.
Đang băn khoăn làm sao giải thích câu “Tôi không có ý cho anh vào thùng rác” thì anh ta đã nhìn về phía Kỷ Phàm và hỏi: “Đó là… bố của đứa bé à?”
Tôi mình, vội gật : “Đúng vậy, anh ấy chuyên môn phá đám tôi xem mặt.”
Sợ Kỷ Phàm nói bậy, tôi thừa nhận luôn: “Để anh ấy hết hy vọng, tôi nói dối là mình đã từng ly hôn, và anh là cũ. Xin lỗi anh nhé…”
Anh đẹp trai im lặng hai giây rồi vỗ ngực đầy nghĩa khí: “Người như thế không xứng làm bố đâu. Em yên tâm, nay tôi sẽ là ‘ cũ’ của em, có gì cứ tôi!”
Rồi ngượng ngùng hỏi thêm: “Thế còn chuyện xem phim…”
Tôi ậm ừ cho qua.
Nhìn bóng anh ta khuất dần…
Mẹ tôi kiếm đâu ra mấy người kỳ quặc thế này nhỉ?
quay lại, Kỷ Phàm đã đi mất.
Gió đêm hè thổi qua mặt, se .
Tối đó, đang nằm lướt điện thoại thì tôi nhận được tin nhắn:
“Em hôn nào?”
Tôi bĩu môi.
Bao nhiêu năm rồi, sao Kỷ Phàm không lo tôi đổi số điện thoại nhỉ?
“Hỏi làm gì?”
Anh ta không trả lời.
Tôi tùy tiện bịa một , rất tử tế đặt vào hai tháng sau .
Anh ta vẫn im lặng.
Đùa tôi à?
Đang xoay người đi ngủ thì điện thoại sáng.
“Dịch bệnh thế này, rạp phim ít lắm.”
Tôi sững người.
“Dạo này toàn phim dở.”
“Đi xem chỉ phí thời gian.”
“Anh quản em à?”
Đối phương im lặng một lúc.
“Nếu khu nhà bị phong tỏa, anh sẽ báo cho em biết tiên.”
Tôi: …
4
Mấy năm qua, Kỷ Phàm dường như thay đổi gì.
xưa trước yêu nhau, tôi hơi sợ anh ấy.
Anh là thủ khoa khoa nghệ thông tin trường đại học chúng tôi.
Người cao, ít nói cười, mí mắt hơi rũ, khóe môi thẳng tắp, lúc nào cũng toát lên vẻ không giận uy.
Chuyện tôi với anh bắt một tin đồn.
Không biết đồn rằng anh ấy thầm thương tôi.
Vì tin đồn này Kỷ Phàm đến tôi.
Đó là một buổi chiều sau mưa đầy lãng mạn, nắng hoàng hôn rọi vào lớp học, anh gõ gõ bàn, tôi ngẩng lên.
Tưởng anh hỏi tội, tôi vội giải thích: “Em… em không biết tin đồn đâu ra, em…”
“Tin đồn đó là thật.” Kỷ Phàm ngắt lời
“Làm bạn anh nhé.”
Tôi ngẩn người khoảng mười giây.
Rồi ngốc nghếch gật .
Yêu nhau thì lãng mạn bao nhiêu, lại đau đớn bấy nhiêu.
Sau đó tôi học cao học, anh đi làm, hai đứa đều bận rộn.
Thêm nữa ba tôi bệnh nặng, tôi phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và trường học.
Sợ Kỷ Phàm lo lắng tôi không nói.
Lúc đó anh đang bận một dự án, cả không liên lạc được.
Áp lực dồn nén đến đỉnh điểm, tôi đề nghị .
WeChat không trả lời, điện thoại không .
Kỷ Phàm đến mấy lần nhưng tôi đều không .
Cuối cùng anh nhắn một tin: “Mong em cả đời an.”
Rồi không liên lạc nữa.
Với tính kiêu ngạo của anh, làm được vậy đã là cực hạn rồi.
Sau ba mất, đôi lúc tôi hối hận.
Nếu lúc ấy thẳng thắn hơn, có lẽ đã không .
Chỉ có thể nói, chúng ta có duyên không phận.
5
Hôm sau, tôi chối lời mời đi xem phim của “ cũ”.
Tò mò quá đi hỏi mẹ.
Sao anh đẹp trai ngớ ngẩn này chưa bị bắt cóc nhỉ?
“Dư Gia à…” – Mẹ ấp úng – “Anh ấy có vẻ đặc biệt thích trẻ con, hay hỏi người ta có muốn sinh con cho anh ấy không. Nhưng mẹ nghĩ con có thể chấp nhận được.”
Tôi: …
Thì ra trong mắt mẹ, tôi đã không còn thường lâu rồi.
Do dịch bệnh, ty nhỏ tôi làm trước đây đã đóng cửa.
Mẹ tôi sức khỏe không tốt, lo không chăm sóc tôi sau này cứ ép tôi đi xem mắt liên tục, mong tôi nhanh chóng được người để cưới.
Nhưng tình yêu đâu phải muốn là được.
Còn người yêu cũ thì cứ hoài.
Tôi ôm đi dạo, cố tình đi đường vòng.
quả lại đụng mặt Kỷ Phàm.
Tôi: …
Anh ta đứng trước mặt tôi, không nói gì cũng không đi.
Chỉ nhíu mày nhìn rồi đột nhiên hỏi: “Em không đi làm à?”
Tôi mình.
Hiện tại tôi đang đóng vai mẹ đơn thân .
“Thất nghiệp, ở nhà chăm con.”
Tôi mỉa mai: “ chỉ còn cách trông chờ vào một người đàn ông tử tế thôi.”
Ngoài dự đoán, Kỷ Phàm không đáp trả, chỉ nhíu mày nhìn tôi một lúc.
Rồi bỏ đi.
Tối đó, một anh khóa trên hồi lâu không liên lạc bỗng nhiên nhắn tin hỏi tôi có cần việc không.
Sau đó, anh ấy gửi cho tôi thông tin ty, yêu cầu vị trí, lương thưởng đầy đủ.
Thật trùng hợp là rất phù hợp với yêu cầu của tôi.
Hôm sau tôi nộp CV ngay.
Nhanh chóng nhận được thông báo phỏng vấn và đã pass.
Vừa vào làm được hai thì đúng bữa tiệc nhỏ của phòng.
Tôi nhân cơ hội làm quen với đồng nghiệp đi theo.
Địa điểm là một quán ăn gần ty.
Vừa ngồi xuống đã mấy đồng nghiệp nữ bàn tán hào hứng:
“Phòng Nghiên cứu cũng tới đây ăn này.”
“Giám đốc đẹp trai kia có đến không?”
“Có có, em thấy anh ấy rồi.”
…
Quả nhiên, đẹp trai lúc nào cũng là tâm điểm.
Sau tiệc bắt , các chị em chuyển đề tài đẹp trai sang gia đình rồi con cái.
Tôi hứng thú gì.
Chỉ cắm uống rượu.
Họ đột nhiên chuyển chủ đề sang tôi.
“ , em đã hôn chưa?”
Tôi nói “Chưa hôn chưa có gì, độc thân một mình nuôi con” thì phía sau có tiếng động.
Quay lại, tôi thấy Kỷ Phàm.
…
Ám ảnh quá.
“Giám đốc Kỷ, anh đến rồi ạ?”
Giám đốc?
Cái anh giám đốc đẹp trai kia…
không phải Kỷ Phàm đấy chứ?
Nhưng năm đó anh ta đâu có làm ở ty này, chuyển việc à?
Nhìn ánh mắt lấp lánh xung quanh, tôi đã có câu trả lời.
Vài phút sau, các chị em lại chú ý đến tôi.
“Em vừa nói là đã hôn à?”
Kỷ Phàm đang ở đây, tôi cố tình nói to: “Em có con hai tuổi, rất đáng yêu.”
“Thật hả?”
“Thế em thế nào?”
Tôi: …
Tôi biết cô ấy không có ác ý.
Nhưng tôi đang đóng vai mẹ đơn thân !
Không khí đột nhiên đến đóng băng.
Tôi cảm thấy Kỷ Phàm đang nhìn mình.
Tôi liếm môi, với lấy ly rượu: “Anh ấy…”
Một bàn gân guốc đã nhanh hơn tôi một bước, cầm lấy ly rượu.
Tôi theo phản xạ ngẩng lên.
Kỷ Phàm cụp mắt nhìn tôi, vẻ mặt u ám.
“Đừng uống rượu, có hại cho sức khỏe.”