Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Trong bóng tối, điện thoại lên.
Mẹ nhắn tin hỏi tôi ra ngoài làm gì.
Tôi nhìn Kỷ Phàm đang ngủ bên cạnh…
Không biết nói đi làm người yêu, mẹ có tin không.
Cuối , tôi bịa đại một lý do – bạn thất , đi an ủi.
Cũng rõ mẹ có tin không.
May là mẹ không hỏi thêm.
Buông điện thoại, tôi nhìn trần nhà, chìm vào suy nghĩ.
Kỷ Phàm say đến mức đó, nằm cửa nhà tôi nói “Anh thích phụ nữ đã từng ly ” là vì anh tưởng Ngọt Ngào là con mình.
Nên anh mới chịu làm hiệp sĩ mâm, lại bên tôi.
Nghĩ vậy, lòng tôi hơi đau.
Sau khi biết Ngọt Ngào không phải con mình mà vẫn…
với tôi, là sự thích tôi, hay chỉ vì không kiềm chế được?
Nhưng tôi cũng đâu có từ chối…
Dựa ánh ngoài cửa sổ, tôi nhìn gương mặt say ngủ của anh.
Ngày xưa ở bên nhau tôi đã ra, ban ngày anh ít cười, trông nghiêm túc khó gần, nhưng khi ngủ khóe môi lại hơi nhếch lên, hàng mi dài rõ nét, như đứa trẻ đang mơ đẹp.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mặt anh.
Từng chút một, như chạm vào báu vật.
“Ngày mai anh nhớ chuyện đêm nay không?” – Tôi khẽ hỏi.
Không trả lời.
Một lúc sau, tôi đứng dậy.
Mặc quần áo về nhà.
18
hôm sau, tôi bị Kỷ Phàm gọi điện liên tục đánh thức.
Một đêm mộng mị, vốn ngủ không ngon, tôi khó chịu nhấc máy: “ sớm anh làm gì vậy?”
“Mạt Mạt, em có lương tâm không?”
đầu tiên đã làm tôi sững người.
“Em không lương tâm chỗ ?”
Anh nghiến răng: “Ăn xong bỏ chạy đúng không?”
À, chuyện đó à.
Tôi bình tĩnh: “Em tưởng anh không nhớ.”
“Làm anh có thể không nhớ?!” – Anh hít sâu – “Ra .”
“Em muốn ngủ thêm.”
“Vậy anh gõ cửa.”
Tôi: …
Tôi rón rén đi ra.
Kỷ Phàm mặt tái mét đứng ngoài.
Tôi ho nhẹ: “Giờ anh cũng biết Ngọt Ngào không phải con em, càng không phải con anh, nên anh không cần áy náy tự trách gì cả. chuyện tối qua, coi như một giấc mơ, chúng ta có gì xảy ra.”
“Mạt Mạt.” – Kỷ Phàm gần như nghiến răng gọi tên tôi – “Nếu chỉ hiểu lầm con là của anh, anh đã không thể nói thích em, càng không thể sau khi biết sự vẫn…”
Nói đến , Kỷ Phàm đột ngột dừng lại.
Cửa sau mở ra.
Mẹ tò mò thò đầu ra: “Mạt Mạt, con nói chuyện với đấy?”
Mẹ híp : “Giám đốc Kỷ?! anh lại ở , mau vào nhà ngồi!”
Tôi: …
Không biết mẹ có nghe chúng tôi vừa nói gì không?
Trong phòng khách, tôi, Kỷ Phàm, mẹ, anh chị và Ngọt Ngào ngồi đầy đủ.
huống vô ngượng ngùng.
Tôi bắt đầu gõ gõ ngón chân xuống đất.
Mẹ như không ra gì, kéo Kỷ Phàm hỏi đông hỏi tây, biết anh cũng ở khu này càng thêm nhiệt .
Kỷ Phàm uống ngụm trà, im lặng một lúc.
“Dì ơi.”
“Dạ.” – Mẹ đáp ngọt xớt.
“ ra, người yêu cũ hồi sinh viên của Mạt Mạt… là .”
Mẹ ngẩn người.
Anh chị tôi cũng sững sờ.
Tôi định ngăn Kỷ Phàm nói tiếp nhưng bị mẹ chặn lại.
“Lúc đó không biết ba Mạt Mạt bệnh nặng, với lại mới đi làm, không dám lơ là, nên đã bỏ bê em ấy… Nhưng bây giờ, muốn đuổi Mạt Mạt lần nữa, mong dì ý.”
Lần này đến lượt tôi sững sờ.
Tôi tưởng với tính mẹ sẽ ý ngay không do dự.
Nhưng lâu mẹ vẫn trả lời.
Cuối , mẹ thở dài: “Mạt Mạt nhà tôi là đứa hay giữ khổ trong lòng, từ bé đến lớn, trừ chuyện cảm, để tôi phải lo lắng gì.”
Ngừng một chút, mẹ nói tiếp: “Tôi ý hay không không quan trọng, chủ yếu xem biểu hiện của , và ý Mạt Mạt thế .”
Kỷ Phàm đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi.
Nắng ngoài cửa sổ vừa lúc rọi vào anh, ánh lấp lánh, như chứa đựng vô vàn cảm.
Tôi chợt nghẹn thở.
nghe anh nói: “ hiểu .”
19
Từ hôm đó, Kỷ Phàm bắt đầu đuổi tôi.
Đúng vậy, là đuổi.
Mỗi ngày quan tâm hỏi han, tỉ mỉ chu đáo.
mấy chốc, nghiệp trong công ty cũng phát hiện ra sự thân thiết giữa chúng tôi.
Mấy nghiệp nữ hay bàn tán về Kỷ Phàm ghé qua.
Cười nói: “Tối đó giám đốc Kỷ đưa em về em đã không bình thường, hóa ra là chồng em.”
Người khác phụ họa: “Vậy khi cho chúng em xem con tuổi của người?”
Tôi: …
Nói dối nhiều quá giờ nuốt không trôi.
Tôi chỉ có thể cười ngượng ngùng cho qua.
Tan làm, ngồi trong xe Kỷ Phàm, tôi thở dài.
“Biết họ sẽ hiểu lầm chúng ta là vợ chồng, có con tuổi, lúc em đã không nói bậy.”
“Cái này dễ mà.” – Kỷ Phàm nghiêng đầu nhìn tôi, ánh hạ xuống, dán chặt vào bụng tôi.
Tôi phản xạ che bụng: “Nhìn gì vậy?”
Kỷ Phàm đi, nhìn về phía .
Đột nhiên hỏi: “Em nói… có hạt giống nảy mầm không?”
Đầu tôi “Ầm” một tiếng.
“Không thể !”
“Ừ.”
Không khí im lặng kỳ quặc.
Tôi mở chai nước, cố giảm bớt ngượng ngùng.
Kỷ Phàm bỗng nghiêng người lại gần: “Có con tuổi , sinh thêm ‘thai thứ ’ đi?”
20
Nước văng tung tóe.
Tôi lục tìm giấy khắp nơi, mở hộp đựng giấy, một hộp được gói tinh xảo.
“Cái gì ?”
“Đừng…”
Kỷ Phàm kịp ngăn, tôi đã mở ra.
Là một chiếc nhẫn.
Tôi: …
Kỷ Phàm: …
21
“Hay là… em coi như ?” – Tôi nói.
“Thôi, anh dừng xe xuống quỳ một cái.” – Anh nói.
Cầu bên đường ?
Nghĩ đến cảnh đó, ngón chân tôi lại bắt đầu “làm việc”.
“Về nhà nói.”
Kỷ Phàm không nhúc nhích.
“ vậy?” – Tôi hỏi.
“Em vẫn nghĩ kỹ phải không?”
Tôi im lặng.
Ngừng một lúc: “Kỷ Phàm, em hỏi anh một được không?”
“Ừ?”
“Ba , ngày kỷ niệm của chúng ta, anh bảo đang họp, em đến công ty tìm anh, anh nói cười với một cô đẹp, đưa cô ấy lên xe… Cô ấy là ?”
Kỷ Phàm: ?
“ cơ?”
“Em đang hỏi anh!”
Anh nhíu mày suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra.
“Trông thế ?”
Tôi cố nhớ lại: “Cao, rất xinh, lại có khí chất, trên lông mày hình như có nốt ruồi.”
Kỷ Phàm cuối cũng nhớ ra.
Nhìn tôi, vẻ mặt bất lực: “Đó là sếp anh.”
“Hơn anh 8 tuổi.”
“Đã kết .”
“Có con nhỏ.”
Mấy đó như những quả bom, dội xuống từng quả.
Đánh tan cô đó vừa ngượng ngùng vừa làm ra vẻ thành thương tích đầy mình.
Tôi “À” một tiếng.
Kỷ Phàm chợt hiểu ra: “Nên em muốn chia tay đó là vì chuyện này?!”
“Đương nhiên không phải!” – Tôi cãi.
chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân thôi.
Xe dừng lại.
Tôi mở cửa chạy nhanh.
Kỷ Phàm cầm hộp quà đuổi : “Mạt Mạt…”
Tôi đột ngột lại: “Có gì nói cho đàng hoàng, anh đừng quỳ!”
Kỷ Phàm: “… Anh không quỳ.”
Tôi khựng người.
Vội vàng chạy về nhà.
22
Mấy qua, khả năng tán tỉnh của Kỷ Phàm dường như tiến bộ gì.
Vẫn là những chiêu cũ kỹ đậm chất đàn ông.
Đi chơi, ăn cơm, hoặc tặng quà nhỏ.
Không có lời đường mật, cũng có những cử chỉ ngọt ngào tinh tế.
Hôm ấy ăn xong, Kỷ Phàm đưa tôi về.
Tôi vào cửa tòa nhà, lại.
“Kỷ Phàm.”
Anh dừng bước: “Ừ?”
“Sau khi chia tay với em, anh không yêu nữa phải không?”
Dưới ánh đèn đường, gương mặt Kỷ Phàm hơi mờ ảo.
Anh xoa mũi, “ừ” một tiếng.
Quả nhiên.
Tôi định đi thì bị Kỷ Phàm gọi lại.
“Mạt Mạt.” Anh ngẩng lên nhìn tôi, long lanh, “Lúc mới gặp lại, em nói vừa ly , con về với em, đầu óc anh trống rỗng, nói những lời cay nghiệt, khó nghe, xin lỗi em.”
Tôi chớp , tưởng mình nghe nhầm.
Kỷ Phàm lại xin lỗi khi không say?
“Sau đó em nói Dư Gia là chồng cũ, anh cũng tin.
Thêm anh ấy WeChat chỉ để dõi cuộc sống của người.
Anh chỉ muốn biết ba không có anh, em sống thế .
Anh không phải không nghĩ đến việc lại với em, nhưng em gửi ảnh Ngọt Ngào, em nói con giống ba nó…
Anh nghĩ em vẫn yêu Dư Gia.
Nên anh tìm anh ấy, mong nếu có thể, anh ấy sẽ lại bên em, nhưng anh ấy lại bảo Ngọt Ngào là con anh…”
Chuyện sau đó tôi đã biết.
Không hiểu , bỗng cay cay.
Dù là quá khứ hay hiện tại, là lần đầu Kỷ Phàm nói với tôi nhiều tâm sự thế.
Anh vốn kiêu ngạo, lại hay nói những lời cay đắng.
Có thể bộc bạch lòng mình như vậy, ngoài sức tưởng tượng.
Tôi chợt nhớ về chiều hoàng nhiều , khi Kỷ Phàm tỏ với tôi.
Lần đầu anh đỏ mặt.
Hẳn cậu thiếu niên ấy đã thích tôi rất lâu.
Thời gian trôi nhanh, nhiều sau, chúng tôi lại đứng mặt nhau.
Như một chuyện kể dài, cuối cũng đón kết thúc.
Tôi từ từ bước đến bên Kỷ Phàm, nhẹ nhàng tựa trán vào vai anh, khẽ nói: “Kỷ Phàm, nếu khi gặp lại em sự là một phụ nữ đã ly có con, anh vẫn muốn ở bên em chứ?”
Anh đáp không chút do dự: “Muốn.”
“Nhưng đó anh không nói chỉ người tốt mới chịu cưới em làm hiệp sĩ mâm , ở bên em phải anh cũng thành hiệp sĩ mâm?”
Anh ôm chặt tôi, như thể cả đời này sẽ không buông ra.
Bầu trời bắt đầu xoay tròn, gió nhẹ thổi, hương hoa lan tỏa, tôi nghe giọng Kỷ Phàm kiên định mà dịu dàng:
“Anh vui lòng chịu đựng.”
Tôi vùi mặt vào ngực anh: “ ra, em cũng có muốn nói với anh.”
“Ừ?”
“Em ý.”
[Hoàn]