Chương 11
- Lương Vân Tiên im lặng một lúc: "Cậu có thể tha cho tôi một mạng không?"
- Nghe Nói Phương Xa Có Người
Lục Vân Đàn cảm đời người chỉ là một vòng tuần hoàn vô tận: Ngày nghỉ thì chỉ mong ngày nhập học, nhập học rồi lại chỉ mong ngày nghỉ. Sau khi khai giảng học mới còn chưa được một tuần, cô đã bắt nhớ nhung nghỉ hè vừa chấm dứt ——— Bất kể thư sinh thối có vô nhân đạo cỡ , đáng ghét cỡ , ít vẫn cho cô dùng điều hòa, chứ trường học lại không cho phép bọn họ sử dụng điều hòa. Trong thời gian học bù, toàn trường cũng chỉ có lớp 12 đi học, cũng không biết là lãnh đạo nhà trường keo kiệt chỉ cho học sinh bật quạt chứ không bật điều hòa để tiết kiệm tài nguyên hay không, còn lấy danh nghĩa là: “Dùng điều hòa nhiều sẽ dễ bị cảm lạnh, ảnh hưởng đến việc học.” Phải học bù trong cái nóng như thiêu đốt từ ba đến bốn mươi độ C mà còn không cho bật điều hòa, đúng là quá đáng! Còn quá đáng là tần suất của bài tập chạy bộ lại tăng lên, từ 1 lần/ngày thành 2 lần/ngày ——— Một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi chiều ——— Lãnh đạo trường học đưa ra lý do là: Lớp 12 rồi, cơ thể là thủ đô của cách mạng*, phải tăng cường rèn luyện. (*cơ thể là thủ đô của cách mạng: câu nói nổi tiếng của Trung Quốc nghĩa là một người muốn đạt được điều gì đó thì phải có nhiều phẩm chất, can đảm, có chí kiên cường, dũng cảm, hiểu biết, … nhưng tất cả những điều đó phải dựa vào một điều kiện tiên quyết ———Bạn phải có một cơ thể khỏe mạnh.) Đối với chính sách khắc nghiệt này, học sinh mới lớp 12 trường trung học số 2 rên rỉ oán than, kêu khổ không ngừng. Lục Vân Đàn cảm , trong chuyện này lãnh đạo trường học đang quyết tâm muốn cho bọn họ bị cảm nắng. Lần chạy thứ của mỗi ngày là mười giờ sáng, tức là sau tiết thứ ba. Nhưng hôm nay thứ Sáu, tiết thứ ba của lớp 12/2 là môn Hóa Học. Thầy giáo họ Lý thích dạy quá giờ, nữa thời gian dạy quá giờ và thời gian nghỉ giải lao là mối quan hệ tăng trưởng tỉ lệ thuận, ví dụ như thời gian nghỉ giải lao là 10 , thì thầy sẽ dạy quá giờ ít 6 đến 7 ; thời gian nghỉ giải lao là 20 , thì thời gian dạy quá giờ sẽ lên thành 15 . Lời khen “Lý Vương giữ tháp*”, không dành cho ông ấy thì không ai có thể hợp . (*Lý Vương giữ tháp: nói về Lý Cảnh nhân vật trong thần thoại Trung Quốc cổ đại.) Thời gian nghỉ giữa tiết ba và tiết bốn là 30 , đó là thời gian nhà trường quy định phải chạy bộ, đội trưởng đội thể thao của trường yêu cầu tất cả lớp phải tập trung trên bãi tập xong trước 10:10. muộn một người sẽ bị trừ một điểm, tính vào tổng điểm đánh giá lớp trong tuần. Chuông tan học đã đánh được 5 , toàn bộ học sinh lớp 12/2 đều lo lắng, Lý Vương vẫn thao thao bất tuyệt giảng bài: “Không cần phải vội, một câu hỏi trắc nghiệm cuối , kết thúc bài giảng sẽ tan học.” Cái mông của Lục Vân Đàn đã nhấp nhỏm không yên trên ghế, hận không thể nhảy luôn ra khỏi cửa sổ để đi ra ngoài, không phải là vì cô là người có thức trách nhiệm với lớp, mà là do quá buồn đi wc. Hạ Tây Dương ngồi sau lấy bút chọc vào vai cô, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu đoán Lý Vương có thể giảng đến khi ?” Lục Vân Đàn đã nhịn đến sắp chết tới nơi rồi, nói chuyện phải nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hy vọng thầy ấy tan lớp bây giờ, lúc này, ngay lập tức!” Đến 10:10 nhưng vẫn chưa tan lớp hầu như mọi người trong lớp không còn lo lắng nữa, vò đã mẻ rồi thì cho sứt luôn, dù sao cũng trễ rồi, còn gấp gì nữa? nữa còn do giáo viên dạy quá giờ mới bị trễ, không liên quan gì đến bọn họ, thế tâm trạng còn có chút kích động, vui mừng, phấn khởi: Tất cả muộn, quá là kích thích. Thời điểm Lục Vân Đàn chuẩn bị khởi nghĩa vũ trang, Lý Vương cuối cũng tuyên bố tan học, cô nhảy lên khỏi ghế, một tay chống vào bệ cửa sổ, động tác nhanh nhẹn lộn ra ngoài. Hạ Tây Dương nhìn ngẩn người: “Chết tiệt, chị Đàn ngầu quá!” Lý Vương cũng nhìn cảnh tượng đó, vừa thong thả thu dọn tài liệu giảng dạy vừa cảm khái: “Lớp 12/2 em đúng là “ngọa hổ tàng long”.” Toàn khối ngoài lớp của họ ra thì tất cả phòng học đều trống không, trong nhà vệ sinh càng không có một bóng người, muốn vào phòng cứ tùy chọn. Lục Vân Đàn có thói quen đi vào phòng cuối bên trong, nhưng hôm nay thật sự là quá cấp bách, đi nhiều thêm một bước cũng không được, bèn đi vào phòng tiên gần cửa chính để giải quyết vấn đề cấp bách. Khoảnh khắc giải quyết xong nỗi buồn vệ sinh này giống như lên đường, nhẹ nhõm cả người, tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Nhưng vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Lục Vân Đàn đã sững sờ ——— toàn bộ khu dạy học lớp 12 cực yên tĩnh, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một cô là sinh vật sống cuối . Ngay sau đó, đột nhiên một tiếng còi lớn vang lên trên bãi tập phía sau khu dạy học, loa phát thanh của trường bắt phát nhạc đệm chuyên dùng cho chạy bộ, tất cả lớp liên tiếp nổi lên tiếng hô khẩu hiệu “Một ba bốn”. Tất cả sự thật này đã cho cô , cô đã không kịp chạy bộ. Vậy thì thôi không đi nữa, dù sao cũng không kịp rồi. Sau khi suy , cô chắp tay sau lưng, vừa đi từ từ về phòng học, vừa hài lòng : lối vào sân tập đều có đi muộn, không đi thì sẽ không bắt được , cũng sẽ không bị trừ điểm, cho không đi là đúng đắn! Nhưng lúc cô vừa đi đến cửa ra vào lớp 12/2, bỗng nhiên thức ra một vấn đề nghiêm trọng: Trong khu dạy học cũng có trốn chạy bộ, không đưa ra được giấy xin phép nghỉ thì vẫn là bị trừ một điểm! Đến lúc đó lão Kim chắc chắn sẽ không tha cho cô. Sau nghỉ, óc không còn tỉnh táo nữa rồi. Lục Vân Đàn chán nản không dứt, lập tức người chạy ngược lại, định vào wc để trốn . Nhưng vừa chạy đến góc đông bắc cầu thang, khóe mắt cô bỗng liếc một thân hình cao gầy mặc đồng phục mùa hè, nhân viên từ lầu trên bước xuống, thế là cô vội vàng người chạy như điên về hướng wc. Cô vội vàng chạy chưa được bước, chợt nghe sau lưng có người gọi cô: “Lục Vân Đàn.” Lục Vân Đàn dừng lại, vui mừng người chạy lại, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn nhân viên vừa đi từ trên lầu xuống: “Thư sinh thối!” Lương Vân Tiên cầm bản ghi đi đến trước cô, nâng tay phải lên, vừa viết lên trên bản ghi vừa nói: “Lục Vân Đàn lớp 12/2, trốn chạy bộ.” Lục Vân Đàn: “…” Lục Vân Đàn híp mắt lại, giọng điệu u ám: “Ở đây không có ai, cậu coi chừng tôi giết người diệt khẩu đấy.” Lương Vân Tiên nhịn cười hỏi: “Cậu định diệt khẩu tôi thế ?” Lục Vân Đàn ngẫm : “Trước tiên sẽ đánh cậu ngất xỉu, sau đó lấy bản ghi của cậu, xé đi tờ ghi có tôi, rồi đẩy cậu từ trên cầu thang xuống, ngụy tạo hiện trường như là cậu tự té xuống.” “…” Tư duy phạm tội còn là chặt chẽ. Lương Vân Tiên im lặng một lúc: “Cậu có thể tha cho tôi một mạng không?” Lục Vân Đàn khoanh tay trước ngực: “Hứ, ai bảo cậu không hỏi trước xem tôi có giấy xin phép nghỉ không?” Lương Vân Tiên: “Cậu có giấy xin phép nghỉ sao?” Lục Vân Đàn còn hùng hồn: “Tôi không có, tôi đúng là đang trốn chạy bộ đấy.” Lương Vân Tiên: “…” Lục Vân Đàn: “Cho cậu đừng ghi tôi.” Lương Vân Tiên bị logic cường đạo của cô chọc cười: “Tại sao lại trốn chạy bộ?” Lục Vân Đàn: “Tôi cũng không muốn trốn, nhưng do giáo viên Hóa của chúng tôi dạy quá giờ, tôi lại mắc đi vệ sinh, sau khi đi ra thì đã như vậy rồi.” Lương Vân Tiên bất đắc dĩ: “Lần sau không thể lấy lý do như này được.” Lục Vân Đàn: “Vậy trước tiên cậu phải xóa của tôi đi đã.” “Chưa ghi cậu.” Lương Vân Tiên đưa sổ ghi trong tay cho cô nhìn thoáng qua, “Đùa cậu chơi thôi.” Trên bản ghi đúng là sạch sẽ không có gì, Lục Vân Đàn cuối cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Cậu vẫn là ủy viên giữa giờ chạy bộ sao?” Lương Vân Tiên: “Ừ.” Lục Vân Đàn hâm mộ: “Tốt quá, vậy sau này không cần chạy bộ nữa.” Lương Vân Tiên chân thành nói: “Chạy bộ có thể rèn luyện cơ thể, có thể tham gia thì vẫn cố gắng hết sức tham gia.” Lục Vân Đàn hỏi lại: “Vậy tại sao cậu lại không tham gia?” Cô nhìn anh với vẻ khiêu khích, “Thư sinh thối, việc không muốn thì đừng bắt người khác .” Lương Vân Tiên biết cô lại bắt nghịch ngợm, anh bình tĩnh trả lời: “Não tôi có vấn đề, cậu cũng có vấn đề sao?” Lục Vân Đàn: “…” Đúng là một người tàn nhẫn, tự mắng cả bản thân . Tôi không còn lời để nói. “Hừ, không thèm để đến cậu nữa!” Khiêu khích thất bại có nghĩa là cô cũng thất bại, bèn xoay người rời đi, nhưng còn chưa đi được ba bước, bỗng đến điều gì đó lại người nhìn Lương Vân Tiên: “Thầy giáo Lương, sau này đừng ghi tôi nhé. ” Lương Vân Tiên bất đắc dĩ nhìn cô: “Cậu còn tính trốn bao nhiêu lần nữa?” Lục Vân Đàn: “Trời nóng chết đi được ấy, trường học lại không cho dùng điều hòa, cậu không chạy bộ không biết đó thôi, thật sự khổ sở, giống như bị bỏ vào trong chảo chiên vậy.” Lương Vân Tiên từ chối cho kiến, hỏi: “Thành tích thi tháng của cậu như ?” Cảm xúc của Lục Vân Đàn bỗng nhiên thay đổi: “Chủ nhiệm lớp tôi vừa công bố, thành tích của tôi đã tiến bộ ba mươi bậc, thầy còn khen ngợi tôi đó.” Lương Vân Tiên: “Điểm thi môn Tiêng Anh bao nhiêu?” Lục Vân Đàn: “59! Ghê không!” Điểm môn Ngữ Văn là tiến bộ nhiều , may mà trong những ngày nghỉ cô đã đọc mươi mấy quyển sách bài văn mẫu. Tuy vẫn không đạt tiêu chuẩn, nhưng Lương Vân Tiên vẫn khen ngợi cô: “ tuyệt, tiếp tục cố gắng” Lục Vân Đàn vẫn không quên chuyện ban nãy: “Vậy tôi có thể trốn không?” Lương Vân Tiên khẽ thở dài: “Một tuần tối đa ba lần, hôm nay tính là một lần.” Lục Vân Đàn bất mãn: “Cậu không tặng một lần thử việc sao? Siêu thị vừa khai trương còn tặng gà nữa là.” Lương Vân Tiên tức giận cười: “Còn cò kè mặc cả nữa thì một lần cũng không được” một chức quan đè chết người, Lục Vân Đàn đành im lặng. Khoảng 10h:25, kết thúc chạy bộ, học sinh liên tục trở về lớp, khu dạy học lại náo nhiệt. Hạ Tây Dương đổ mồ hôi đầy , ở và cổ, toàn thân mệt mỏi tê liệt, sau khi ngồi xuống cầm sách quạt không ngừng, thở hồng hộc. Mọi người trong lớp cũng không khác với mập này bao nhiêu, người cũng mũi đỏ tới mang tai, mồ hôi đầm đìa. Phòng học vốn không hề mát mẻ lại bị nhiệt độ cơ thể của mọi người bao phủ, càng thêm nóng nực . Quạt trần đã được bạn học ngồi ở cửa ra vào chỉnh đến vận tốc lớn , nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ thổi ra toàn là gió nóng. Quan sát hết toàn bộ lớp học, chỉ có duy Lục Vân Đàn ung dung tự tại, tự nhiên mát mẻ. Hạ Tây Dương vỗ vỗ sau lưng Lục Vân Đàn, nói nhỏ: “Chị Đàn, cậu không chạy bộ à?” Lục Vân Đàn người nhìn cậu ấy: “Không đi.” Hạ Tây Dương kinh ngạc hâm mộ: “ không phát hiện cậu sao?” Lục Vân Đàn duỗi ra một ngón tay, chỉ trần nhà, trong giọng nói vừa thần bí vừa đắc : “Bên trên có người che chở cho tôi.” Hạ Tây Dương cực hâm mộ: “Ai vậy? Có thể che chở cho tôi luôn không?” Lục Vân Đàn: “Không thể.” Hạ Tây Dương nắm lấy cánh tay Lục Vân Đàn, đầy vẻ cầu xin: “Chị Đàn, điều kiện gì cũng có thể thương lượng! Chỉ cần người bên trên kia cũng che chở cho tôi! không thì không có cách sống nổi qua thời gian này đâu!” Lục Vân Đàn đảo mắt một vòng, ngoắc ngón tay với Hạ Tây Dương, Hạ Tây Dương lập tức ghé tai qua, Lục Vân Đàn nhỏ giọng nói chuyện gì đó, mắt Hạ Tây Dương càng lúc càng trừng lớn. Lục Vân Đàn: “Sao ? Có dám không?” Hạ Tây Dương nuốt nước bọt, vẻ khó xử: “Cái này…” Lục Vân Đàn cũng không ép cậu ấy: “Cậu suy cho thật kỹ, xong nói cho tôi biết.” Hạ Tây Dương chân thành nhắc nhở: “Liệu có mạo hiểm quá không? Khu dạy học có camera giám sát, tôi từng đi xem qua ở phòng quan sát rồi, hình ảnh âm thanh ghi được rõ ràng.” “Vậy thì đã sao?” Lục Vân Đàn liếc nhìn chiếc điều hòa trên vách tường phía bắc phòng học, híp mắt, giọng nói ung dung, “Vui một đâu bằng vui chung, muốn thì phải việc lớn!” Việc nữ hiệp Đàn muốn . (Không phải trộm điều khiển từ xa, hành vi lén lút nữ hiệp coi thường[ chó])