Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1.
1.
Tôi sững sờ vài giây, rồi bình tĩnh nói:
“Hãy xếp hàng , hẹn gặp lại anh trong đám cưới thứ ba của tôi.”
càng có nhiều quấy rối, càng càng nhiều lý do.
Kết hôn lần thứ hai? Cười chết.
Tôi cúp máy, nhắm mắt lại và ngủ tiếp.
Một giờ sau, bạn hay cằn nhằn của tôi muộn.
“Cố Dao, cậu đã xem nhóm chat chưa?”
Cậu ấy thẳng vào phòng tôi kéo tôi dậy giường.
Tôi có chút mơ hồ: “Hả?”
Bạn trực tiếp đưa điện thoại cho tôi, giao diện hiển thị lịch sử trò của nhóm lớp ba.
Một chuỗi dài, dày đặc.
Toàn bộ bài viết xoay quanh hai : “Cố Dao, kết hôn lần hai.”
Tôi nhảy lên cá chép.
Cái quái vậy?
Bạn nhất của tôi, Tiểu Mạn nói: “Cậu kết hôn lần hai khi nào? Tại sao tớ không biết?”
Tôi trực tiếp kéo lên đầu lịch sử trò , nhấp vào nhắn thoại của tôi.
Nghe xong tôi thấy có chút nghi ngờ sống.
“Tôi nói việc ngất vì đói! Không phải kết hôn lần hai!” (phát âm của hai này hơi giống nhau nên mn trong lớp nghe nhầm thành kết hôn lần hai.)
“Tôi là một cô gái trẻ, tôi thậm chí chưa có bạn trai, hu huhu……..
Tổng kết một câu, tôi đã tung đồn.
tạo đồn là chính tôi.
2.
đồn trong nhóm càng gay gắt, có bắt đầu nói rằng tôi là nạn nhân của bạo lực gia đình và sẩy thai.
Không ai những tôi nói trong nhóm, họ nghĩ tôi giữ thể diện.
Tôi phải nói rằng các bạn cùng lớp ba của tôi vẫn có tinh thần trượng nghĩa.
Những bạn cùng lớp làm nghề liên quan vấn đề của toiu cũng nói rằng họ sẽ trợ giúp pháp lý cho tôi.
Tiểu Mạn: “Cậu có cảm động không?”
Tôi: “Tớ không dám động, ta không dám động.”
Cuối cùng không có biện pháp, đành phải liên lạc với chủ nhóm, tạm thời cấm trò trong nhóm…
Thật là một đêm hỗn loạn.
Tiểu Mạn cùng tôi ăn tối xong, chúng tôi cùng ngồi trên ghế sofa xem TV.
Tôi nhìn mà chợt nghĩ tới điều đó, nhấc điện thoại lên lật lại lịch sử liên lạc.
Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn qua, kinh ngạc : “Một Mỹ?”
“Đây là ai?”
Tôi nhớ lại giọng nói lúc trước nghe điện thoại, toàn run lên.
Tôi biết một , một ở Mỹ.
Tống Tư .
Tôi đã biết thanh mai trúc mã được hai mươi năm.
3.
Tôi và Tống Tư quen nhau khi học mẫu giáo.
Vì sống cùng một con phố và bố mẹ rất thiết nên chúng tôi học cùng nhau mẫu giáo tiểu học và trung học cơ sở.
Điểm của Tống Tư cao hơn tôi.
Anh ấy là học sinh đứng đầu lớp, tôi thì đứng cuối lớp.
Tôi và anh ấy lửa và nước.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có thể thoát anh ấy hoàn toàn khi lên 3, nhưng tôi không ngờ…
Anh ấy thi trượt, tôi thì xuất sắc vượt qua và lại vào trường 3 đó.
Bằng cách này, trong ký ức của tôi trước khi tôi mười tám tuổi, anh ấy ở khắp mọi nơi.
Sau đó, chúng tôi học ở các trường đại học khác nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở quê hương.
Anh ấy nước và tôi không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.
Vì vậy, tôi rất bất ngờ khi anh ấy biết thông liên lạc của tôi điện cho tôi vậy.
Nhìn thấy tôi ngơ ngác cầm điện thoại, Tiểu Mạn không đẩy tôi .
“Sao vậy?”
Tôi phục hồi tinh thần, nhìn dãy số trên cùng trong nhật ký , thản nhiên nói: “Đây là Tống Tư .”
Tiểu Mạn sửng sốt một chút: “Hắn muốn gặp cậu làm ?”
Tôi nói: “Anh ấy tớ, tại sao sau kết hôn lần đầu hãy lần thứ hai đều không tìm anh ấy?”
Tiểu Mạn: “…”
4.
Nhóm lớp 3 đã trở nên im lặng hơn rất nhiều kể khi cấm trò vài .
Đêm hôm đó, không lâu sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ, nhóm đã hoạt động trở lại.
Tôi không nhướng mày, khi nhìn thông báo 99+ .
Có thể dừng lại được hay không?
Trong nhóm đã sớm nhào lên một toà nhà cao tầng, tôi trực tiếp trèo lên trên cùng.
“Cậu đã nghe nói chưa? Tống Tư sắp trở Trung Quốc.”
“Tôi nghe nói cậu ấy làm ăn phát đạt ở nước . Tại sao lại đột ngột nước?”
Tôi xem thảo luận của họ đầu óc tôi trống rỗng.
Đinh Linh Linh——Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi giật mình suýt đánh rơi điện thoại.
Trong cơn hoảng loạn, vội vàng nhấn nút trả lời mà không thèm nhìn xem đó là ai.
“Xin chào?”
Đầu kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó anh nói: “Là tôi, Tống Tư .”
Tôi không nói , đầu kia ho khan vài tiếng.
“Cậu ly hôn .”
Tôi: “…Anh bệnh à?”
Anh: “Không phải cậu nói, kết hôn lần thứ 3 sẽ tìm tôi sao?”
Tôi cứng họng một lát, sau đó anh: “Anh thực sự đã trở Trung Quốc rồi à?”
Tống Tư : “Ừ.”
Tôi không biết phải nói nên có thể cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Thật là hèn nhát, Cố Dao.
5.
Sự thật chứng minh tôi không hèn nhát mà kém may mắn.
Tối hôm đó, tôi tắm trong phòng tắm, điện thoại đột nhiên vang lên , tôi lao nghe điện thoại, chân trần giẫm xuống đất rồi – ngã xuống.
Tôi gần bò để có được qua điện thoại.
Đó là bạn nhất của tôi, Tiểu Mạn.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Tốt nhất là cậu nên có việc.”
Tiểu Mạn sửng sốt một chút: “Ừ, tớ muốn , mai cậu muốn ăn lẩu hay nướng.”
Tôi: “…”
Muốn mắng .
…………
hôm sau, tôi khập khiễng làm.
“Tiểu Cố, nhanh chuẩn , lát nữa cùng tôi sẽ đón .”
Quản lý vội vàng văn phòng, tôi một tiếng.
Tôi nhanh chóng đồng ý, một dọn dẹp, một đồng nghiệp của mình.
“Có vậy?”
Đồng nghiệp hạ giọng: “Tôi nghe nói một giám đốc được cử nước để hướng dẫn kỹ thuật cho dự án mà chúng ta thực hiện.”
Tôi sửng sốt một lúc rồi tăng tốc trong tay.
……..
Khi quản lý vội vàng đưa tôi sân bay thì vị giám đốc trong truyền thuyết bước .
Nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc đó, đầu óc tôi trống rỗng.
“Giám đốc Tống, chào mừng với thành phố C.”
Quản lý nhiệt tình bước tới bắt tay với Tống Tư .
Tống Tư bình tĩnh liếc nhìn tôi, sau đó nhìn phía quản lý, nụ cười trên mặt cực kỳ giả tạo: “Xin chào.”
Thấy tôi ngơ ngác, quản lý liền tôi: “Tiểu Cố, đừng sửng sốt, nhanh nhận lấy hành lý của giám đốc Tống.”
Tôi nhanh chóng hoàn hồn: “Ồ.”
Tôi xắn tay áo lấy hành lý của anh ấy.
Dưới ống tay áo xắn lên là những vết bầm tím do cú ngã của tôi đêm qua.