Ra ngoài bị cướp, ta trở về phủ cầu cứu.
“Phu quân mau đi cứu người, nương bị sơn tặc bắt đi rồi!”
Ngoài thư phòng, thuộc hạ của Ngụy Minh Diễn chặn ta lại: “Hầu gia đang bàn chính sự, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!”
Mặc cho ta kêu khóc thế nào trong viện, bọn họ vẫn dửng dưng không động lòng.
Mãi đến khi Ngụy Minh Diễn “bàn sự” xong, đẩy cửa bước ra…
Lại đụng ngay mẫu thân ta vừa hay tin chạy tới, sắc mặt hắn lập tức cứng đờ: “Chuyện gì vậy? Không phải nàng nói nhạc mẫu bị sơn tặc bắt sao?”
Ta cầm khăn tay lau khóe mắt, sụt sịt khóc: “Tất cả là do thiếp sốt ruột nói không rõ!”
“Người bị sơn tặc bắt đi không phải nương thiếp, mà là… nương của phu quân đó!”