Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đệ luận pháp, lần lượt giao đấu trong cảnh giới tương đương.
Kẻ thắng tiến nhập linh mạch hành, ban thượng phẩm linh đan cùng pháp khí cao giai.
Các đệ Trúc Cơ, Đan vì cầu thắng lợi, thậm chí triệu hoán linh thú ký khế ước ra trợ trận.
Tầm Thành vi có hạn, là người tiên ấn gọi ra linh thú.
Linh quang tan , một con Hổ gầm lên, vừa hiện thân liền như ngơ ngác khi mất xiềng xích, như oán hận vì bị ép làm nô đã lâu.
Hổ gầm vang, lao thẳng vào kẻ trước mặt.
Trong nháy , đối phương liên tiếp đánh ra ba đạo Dẫn Lôi Quyết, mỗi đạo đều nhắm thẳng vào mi tâm con thú.
Linh thú lấy nhục thân chống thuật pháp, Tầm Thành ẩn sau thân hổ, chực chờ tìm sơ hở ra chiêu.
Ta chắp tay sau lưng, bật , giơ tay vung , mở ra giới của diễn võ trường.
Tia sét giáng xuống, ngay khi sắp đánh trúng trán Hổ, ta đã kịp vỗ tan.
Hổ ngẩng , đôi mờ đục hướng về phía ta hắn không hiểu vì sao có người ra tay che chở cho hắn.
“ sư muội, muội làm gì ?”
Tầm Thành vội bước đến, sốt ruột :
“Nếu muội ngăn cản như không thể phân thắng bại , sao chọn ai tiến vào linh mạch đây?”
Ta không đáp, chỉ trích giọt thú huyết cuối cùng trong người, dồn vào lòng bàn tay, vuốt ve con hổ:
“Chớ sợ, chớ sợ…”
Hổ rên một tiếng, trước khi phù chú tan biến, cúi thấp người, cúi phục tùng.
Ta mới chậm rãi đứng lên, thở ra một hơi… như đoá sen trắng, vô tội :
“Ta sợ hổ nhi đau a. Ba đạo lôi đình đánh xuống, nó ắt sẽ đau không chịu nổi.”
Tầm Thành khựng một thoáng, bật sang sảng, các đệ bên cạnh cũng rộ lên tiếng .
Có điều, có lẽ nhớ ra cảnh giới của ta, hắn dịu giọng thấy rõ:
“ sư muội, linh thú vốn là dùng để đỡ thuật pháp thay chủ nhân. Sau này muội có linh thú sẽ hiểu.”
“Đúng đó! Lần thấy người hành thương tiếc linh thú như ! sư muội, chỉ có kẻ yếu mới mang lòng mềm yếu như .”
“ vi muội cao như thế, chẳng lẽ còn nhìn không thấu chuyện này?”
sao…
Tay ta siết lấy chuôi kiếm, khẽ run, nhưng vẫn cắn răng, giọng:
“Bây giờ… đã đến lượt ta luận đấu chưa?”
khán đài, như chờ không nổi, lập tức lướt thân phi thân xuống:
“ sư muội có tấm lòng mềm yếu như thế, chốc nữa nếu bị thương đừng khóc đó nha!”
Gió thu, hàn lương và s á t khí, song đây là thời tiết ta yêu thích trong năm.
Mỗi độ thu về, ruộng mạch của mẫu thân cũng vào mùa chín rộ.
Bà sẽ dẫn những con Lộc Thục đực khỏe mạnh đập lúa, ta không biết bọn họ làm thế nào, chỉ biết sáng hôm sau, đồng đã chất từng ụ rơm vàng óng.
Những khi ấy, mẫu thân luôn dặn không dùng pháp lực.
Bà : “Mùa thu hoạch là điềm lành một năm của nhân gian, phải bằng chính sức mình mà gặt lấy.”
Bà mong Lộc Thục tộc, năm năm tháng tháng, đời đời kiếp kiếp đều như điềm lành ấy: đoàn viên, an phúc.
…
Hiện tại, ta đứng giữa võ trường đỉnh Túc Sơn, áo bào tung bay trong gió thu phần phật.
Ta tháo kiếm Thuần Quân mang Xử Dương Sơn xuống.
cổ kiếm đồng vừa rơi vào tay, lập tức khẽ hừ khinh miệt:
“ sư muội, kiếm này tuy cổ, song trông hơi giòn yếu phải?”
“ Môn ta có không ít danh kiếm, muội không thử chọn lấy một khác ư?”
Ta không đáp, chỉ đột ngột cắm kiếm xuống giữa võ đài.
Hàn mang mặt đất vỡ tung mà ra.
Khi ta ngẩng , thân kiếm Thuần Quân đã lạnh lẽo như băng, kiếm minh rung lên, khiến trăm chim trong rừng đồng loạt kinh sợ bay vút.
nghiến răng, rút kiếm xông đến, hai luồng kiếm khí giao nhau giữa không trung, vang lên tiếng kim thiết thúy.
“Đây là kiếm gì? Là sư phụ ban cho sao?”
Ta khẽ , bước lá khô bay loạn, ngón tay điểm vào thân kiếm Thuần Quân.
“Keng!”
Hồng kiếm kiếm bản mệnh của nứt .
“Không thể nào!!”
Cảm nhận kiếm tâm d.a.o động, kinh hãi quát lên, lao người về bắt kiếm.
Lúc ấy không nữa, chỉ truyền âm với ta:
“Triệu Dần, chán sống !”
Chỉ thấy lập tức cắn lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, hai tay ấn, một Khốn Thần trận hiện hình nhanh như chớp.
Quẻ bàn xoay tít, mười hai cánh cửa , tất cả đề là cửa , không một lối sống.
Dưới đài, các đệ đồng loạt kinh hô:
“Là pháp trận mạnh của đại sư tỷ!”
Chính là chờ câu đó.
Ta đứng yên bất động, ngẩng nhìn đang ngậm m á o, cao nhìn xuống ta.
Ta chậm rãi ấn, chỉ trong chớp một Khốn Thần trận y hệt, với uy áp của Nguyên Anh đại viên mãn, trời giáng xuống.
Đệ dưới đài vi thấp không chịu nổi, có kẻ đã quỳ sụp nôn m á o tại chỗ.
chưa kịp phản ứng, đã bị trận pháp của ta ép rơi xuống đất.
Hai trận pháp va vào nhau, trận pháp của như giọt nước rơi vào biển cả, vừa chạm đã tan.
Trong khoảnh khắc im lặng giữa ánh kinh hãi của muôn người, ta quay sang trái, ngó sang phải, mặt đầy vô tội, giấu nhẹm s á t cơ vào đáy , chỉ mỉm ngượng ngùng:
“Đại sư tỷ… là đang dạy ta pháp ấn ư? Ta như vầy, đúng chứ?”
Không ai biết… ta là huyết mạch tinh thuần của Lộc Thục tộc, khi khai thiên lập địa đến nay.
Thần tiên không hay, nhân gian không biết.
Mẫu thân từng :
“Tam giới nay đã thái , thiên hạ vô sự, cứ tùy ý hành là .”
“Đợi khi phi thăng, ta sẽ lên thiên cung xin cho một tiên vị.”