Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tiếng cười đùa khiến tôi vô cùng khó chịu, lòng tự trọng vốn đã yếu ớt lại bị chà đạp không thương tiếc.

Nhưng Hà Kính thì lại tỏ ra rất thích thú.

Thêm vào đó, Tô Nhiễm luôn ngấm ngầm góp phần thổi bùng mọi chuyện lên.

Ấn tượng của mọi người về tôi ngày càng xấu đi.

Họ nói tôi ghen tỵ với nhan sắc của Tô Nhiễm nên mới bắt nạt cô ấy.

Cái danh “bắt chước người khác” như cơn ác mộng chẳng thể nào thoát nổi, luôn ám ảnh suốt thời thanh xuân của tôi.

Rời khỏi ngọn núi này, thi đỗ trường đại học ở thành phố, dường như trở thành hy vọng duy nhất để tôi sống tiếp suốt những năm cấp ba.

11

Chiều tan học, Hà Kính lại tìm tôi, dùng chiêu quen thuộc của cậu ta.

Phải nói thật, Hà Kính khá đẹp trai.

Cậu ấy biết rõ ưu thế của mình, rất giỏi làm bộ đáng thương trước mặt tôi.

Nhưng còn chưa kịp để tôi mềm lòng, đã có ngay mấy bạn nữ lên tiếng bênh vực cậu ấy.

“Nhan Nhan, bà đã nấu cơm tối rồi, bảo cậu về nhà ăn đấy.”

Tôi thu dọn sách vở cho vào cặp.

“Tôi không về.”

“Hà Kính, từ giờ tôi sẽ không bao giờ quay về đó nữa.”

Trong mắt cậu ta thoáng qua một tia hoảng loạn, “Ý cậu là gì?”

“Tôi nói nghĩa đen đấy.”

Tôi lấy ra một tờ giấy có đóng dấu của cơ quan chức năng, đưa cho cậu ta xem.

Trên đó ghi rất rõ: hủy bỏ quan hệ nhận nuôi.

“Hà Kính, tôi với nhà các cậu từ nay không còn liên quan gì nữa, tôi cũng chẳng còn liên quan gì đến cậu.”

“Nếu cậu còn dám đi nói tôi là vợ sớm của cậu, rằng sau này tôi phải lấy cậu, tôi sẽ kiện bà cậu về tội buôn bán và giam giữ trẻ em.”

Hà Kính nhìn vào tờ giấy, môi run rẩy.

“Thẩm Nhan, sao cậu có thể làm thế? Bà tôi nuôi cậu lớn từng này! Sao cậu có thể vô ơn, còn vu oan cho bà như vậy!”

Xung quanh càng lúc càng đông bạn học đứng xem.

Trường tôi mỗi thứ Sáu được nghỉ một ngày rưỡi, nhiều học sinh lớp khác cũng hay sang lớp tôi đợi bạn.

Giờ này trong và ngoài lớp đều chật kín người hóng chuyện.

Hà Kính nói lớn tiếng, ai cũng nghe thấy. Những lời chỉ trích nhắm vào tôi lại một lần nữa vang lên.

Hà Kính học hành thì kém cỏi, nhưng lại cực kỳ giỏi kiểu ngụy biện đổi trắng thay đen.

Cậu ta luôn kéo người khác lên vị trí cao nhất về đạo đức để lên án, còn bản thân thì đóng vai người bị hại, ngây thơ và vô tội nhất.Tôi bật cười lạnh lùng.

“Bà của cậu nhặt tôi về chẳng qua chỉ để tiết kiệm tiền cưới vợ cho cậu sau này thôi.

Tôi vào nhà cậu, bốn tuổi đã phải đứng lên ghế tập nấu cơm.

Đến một bộ quần áo tử tế cũng không có để mặc, giữa mùa đông chân tôi lạnh tím ngắt, còn cậu thì được ngồi sưởi ấm.

Đến tuổi đi học, cậu được đến trường, còn tôi phải ở nhà cắt cỏ cho lợn, cho gà ăn.

Bí thư thôn đã nhiều lần đến nhắc về phổ cập giáo dục, tôi phải đi học, vậy mà bà cậu còn không chịu làm hộ khẩu cho tôi, chỉ sợ tôi bỏ trốn.

Cuối cùng, chính bí thư thôn nói với bà cậu rằng không có quan hệ nhận nuôi thì sẽ đưa tôi vào trại trẻ mồ côi.

Lúc đó bà cậu mới sợ, chịu làm hộ khẩu, cảnh sát đến tận nhà tôi mới được đi học.

Lúc ấy, tôi mới chỉ mười sáu tuổi thôi!”

Hà Kính xấu hổ, phẫn nộ, trừng mắt quát lên:

“Cậu đừng nói nữa!”

Tôi bật cười, không hề sợ hãi, mà mắt lại càng đỏ lên theo từng lời mình nói.

“Tại sao không nói? Không phải cậu nói tôi vô ơn sao? Không phải cậu nói bà cậu nuôi tôi à?

Năm tôi mười bốn tuổi, nửa đêm bà cậu còn nhốt cậu vào phòng tôi.

Muốn cậu cưỡng ép tôi, chiếm đoạt tôi, để tôi không thể bỏ trốn, chỉ có thể lấy cậu suốt đời!

Nếu không phải tôi tự lấy kéo đâm mình, dọa cậu sợ hãi, thì tôi đã bị cậu và bà cậu hủy hoại rồi!

Chẳng phải cậu nghĩ chuyện này liên quan đến danh dự của tôi, tôi là con gái, sẽ xấu hổ, không dám nói, nên cậu mới dám làm càng à?

Hà Kính, bây giờ tôi không cần sĩ diện nữa, tôi chỉ muốn thi đại học, chỉ muốn sống cho tử tế.

Cậu nói bà cậu nuôi tôi, mấy năm nay tôi có dùng của nhà cậu một đồng nào không?

Tiền học phí, sinh hoạt phí của tôi đều được miễn hết, lúc rảnh tôi cũng phải đi làm thêm kiếm sống, về nhà còn phải làm hết mọi việc, thậm chí bà cậu còn lấy luôn cả tiền của tôi!”“Nhà các người rốt cuộc có ơn nghĩa gì với tôi chứ!”

Tôi không ngừng ép tới, từng câu từng chữ dứt khoát, vang vọng khắp phòng.

Không khí trong lớp vốn đang lặng ngắt, giờ đây bỗng nổ tung bởi hàng loạt tiếng mắng chửi Hà Kính.

“Cậu không biết xấu hổ à, Hà Kính, thế mà còn đi khắp nơi nói vậy!”

“Làm ai cũng tưởng cậu với lớp trưởng là một cặp, hóa ra chỉ là cậu đơn phương thôi à!”

“Đây chẳng phải buôn bán người là gì?”

“Lớp trưởng học giỏi thế mà Hà Kính cũng không biết mình là loại nào!”

“Lớp trưởng còn khổ hơn cả trẻ em lao động.”

“…”

Những lời chửi rủa liên tục ném về phía Hà Kính.

Dù sao cậu ta cũng chỉ là học sinh lớp 12.

Đang tuổi sĩ diện, tự tôn cao ngất trời.

Cậu ta đạp đổ bàn gần đó, gào lên điên cuồng rồi đẩy mọi người sang hai bên, lao ra ngoài.

Bàn bị lật là của cán sự thể dục.

Cán sự thể dục túm lấy cổ áo sau của Hà Kính:

“Hà Kính, cậu điên à, giận quá hóa mất trí rồi chắc, đá bàn của tôi làm gì!”

“Không có tay chắc!”

Hà Kính đấm thẳng vào mặt cán sự thể dục, “Buông ra cho tôi!”

Hai người lao vào đánh nhau, khiến những người xung quanh cũng bị vạ lây.

Những nam sinh vốn không ưa gì Hà Kính liền xông vào góp vui, chẳng mấy chốc, từ hai người đánh nhau biến thành một cuộc ẩu đả tập thể.

Tiếng kêu đau đớn của Hà Kính vang lên, nhưng tôi làm như không nghe thấy, chỉ thong thả thu dọn đồ đạc của mình.

Tôi đeo ba lô, đi ra cửa sau, thì chạm mặt cô chủ nhiệm đang đứng ở đó.

Ánh mắt cô nhìn tôi phức tạp, không biết đã đứng nghe bao lâu rồi.

Tôi há miệng định nói, nhưng lại cúi đầu xuống.

Hai kiếp làm người, tôi luôn cảm thấy hổ thẹn với người thầy này.

Cô đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi, suốt ba năm qua luôn tận tình giúp đỡ.

Chính sách phổ cập giáo dục chín năm chỉ miễn học phí.

Nhưng ở trường vẫn còn sinh hoạt phí, tiền sách vở, nhất là trường trọng điểm như của tôi, chi phí in đề thi, photo tài liệu là một khoản không nhỏ.

Kiếp trước tôi cứ nghĩ là cô chủ nhiệm đã xin hiệu trưởng nhiều lần nên mới được miễn luôn cả sinh hoạt phí, tiền sách vở và tiền photo.

Đến mãi sau này, khi tôi đã trưởng thành trở về thăm quê, tình cờ gặp lại một thầy giáo đã nghỉ hưu, tôi mới biết, thực ra hiệu trưởng chỉ đồng ý miễn sinh hoạt phí cho tôi.

Còn tất cả những khoản còn lại đều là cô chủ nhiệm tự lấy tiền túi bù cho tôi.

Không chỉ có vậy, thấy tôi mỗi cuối tuần đều đi làm thêm những công việc lao động vất vả, cô đã mời tôi tới nhà, trả công để tôi dạy kèm cho con trai tiểu học của cô.

Nghĩ lại mới thấy buồn cười.

Cô là giáo viên lâu năm, chẳng lẽ lại không dạy nổi một đứa nhỏ tiểu học?

Rõ ràng là cô cố gắng giúp tôi hết mức, nhưng vẫn luôn tôn trọng, giữ thể diện cho một đứa trẻ yếu đuối như tôi.

Giờ đây, đã trải qua hai kiếp làm người, nhìn vào ánh mắt của cô, tôi không kìm được cảm giác chua xót nơi khóe mắt.

Cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi.

“Thẩm Nhan, ở vùng núi này rồi cũng sẽ có phượng hoàng bay ra, cây ngô đồng vẫn vươn mình giữa núi thẳm.

Em nhất định sẽ có được cuộc sống mà mình mong muốn.”

Viền mắt cô cũng đỏ hoe, tôi nhìn sang những bạn học đứng bên cạnh.

Ánh mắt các bạn ấy, hoặc là đầy xấu hổ, hoặc là mang theo cảm giác tội lỗi,

Chỉ riêng không còn sự chế giễu nữa.

12

Đêm hôm đó, tôi đang ngủ ngon trong ký túc xá,

Quản sinh gọi tôi xuống nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia là giọng Hà Kính run rẩy đầy ấm ức.

“Nhan Nhan, đừng… đừng cúp máy, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cậu đều biết hết rồi đúng không? Là Tô Nhiễm đã bỏ thuốc cậu, nhưng những chuyện đó không liên quan đến tớ đâu, Nhan Nhan, cậu… cậu đừng trách nhầm tớ.”

Tôi cố nén cảm giác buồn nôn.

“Đồng phạm thì không có tội à?”

Giọng cậu ta nghẹn lại.

“Nhan Nhan, tớ chỉ sợ cậu không cần tớ nữa, sợ cậu lên đại học tốt sẽ quen người mới rồi bỏ rơi tớ…

Tớ thật sự không thể thiếu cậu được.”

Tôi bật cười lạnh lùng.

“Hà Kính, tôi chưa từng ở bên cậu bao giờ, cậu có thể đừng tự luyến thế không?”

Cậu ta bỗng hụt hơi, nín thở.

“Cậu vẫn còn giận tớ đúng không? Vẫn còn kỳ thi đại học mà, Nhan Nhan.

Chỉ cần nằm trong top mười kỳ thi đại học, vẫn sẽ có người tài trợ học phí cho cậu mà.”

“Dù không ai tài trợ cho cậu, tớ cũng sẽ đi kiếm tiền nuôi cậu học đại học.”

“Nhan Nhan, tớ sẽ cho cậu thấy tớ thật lòng muốn bù đắp cho cậu.”

Tôi không để cậu ta nói thêm, lập tức cúp máy.

13

Sau khi quay lại trường, Tô Nhiễm chặn Hà Kính ở hành lang vào giờ ra chơi.

“Những ngày tôi nằm viện, sao cậu không đến thăm tôi?”

Hà Kính liếc nhìn tôi một cái, rồi tỏ ra khó chịu, cố ý giữ khoảng cách với cô ấy.

“Cậu có thể tránh xa tôi ra được không?”

Tô Nhiễm lập tức đỏ hoe mắt.

“Ý cậu là gì? Nếu không phải tôi uống nước do cậu lấy thì sao tôi lại bị bệnh?”

Hà Kính đẩy cô ấy ra.

“Cậu bị làm sao vậy, ai lấy nước cho cậu chứ?”

Cậu ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy van xin:

“Nhan Nhan, tớ thực sự không lấy nước cho cô ấy.”

Tôi bật cười, chẳng buồn đáp lại.

Tô Nhiễm nhận ra, nhanh chóng bước đến trước mặt tôi, mạnh tay nắm chặt cổ tay tôi.

“Là cậu đúng không?!”

Tôi dùng sức hất tay cô ấy ra.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Tô Nhiễm giận dữ:

“Cậu đang trả thù tôi à?”

“Tại sao tôi phải trả thù cậu? Cậu làm gì mà tôi phải trả thù? Khó đoán quá nhỉ.”

Tô Nhiễm nhướn mày, liếc sang Hà Kính, cậu ta liền quay đi chỗ khác.

Tô Nhiễm bật cười lạnh lẽo.“Thẩm Nhan, cậu không sợ tôi báo cảnh sát sao? Đời này cậu sẽ bị hủy hoại đấy.”

Tôi mỉm cười:

“Vậy cậu cứ đi kiểm tra camera đi.”

Hà Kính lo sợ đến mức chẳng dám nhìn tôi, lẳng lặng đi ra cửa sau.

Trong lớp chỉ còn tôi và Tô Nhiễm.

Cô ấy khoanh tay, đứng trên cao nhìn xuống tôi, khinh miệt:

“Không ngờ đấy, Thẩm Nhan, mấy năm qua cậu diễn cũng giỏi thật, không ngờ gương mặt thật của cậu lại là kẻ thù dai như vậy.

Nhưng cậu có trả thù tôi thì có ích gì? Cậu vẫn lỡ kỳ thi liên trường.

Thủ khoa là tôi, suất tuyển thẳng duy nhất của trường cũng là của tôi, cả học bổng miễn phí bốn năm đại học cũng là của tôi.

Thật ra tôi chẳng cần mấy thứ đó, nhưng tôi biết đó là cứu cánh duy nhất của cậu, nên tôi nhất định không cho cậu.

Cứ chờ mà mục ruỗng cả đời ở cái xó nhỏ này đi.”

Tôi cười nhạt, chẳng bận tâm:

“Vậy sao?

Cứ chờ xem nhé.”

Tô Nhiễm ngẩng đầu cười khinh bỉ:

“Cứ cố tỏ ra mạnh mẽ đi.”

Kết quả kỳ thi liên trường được công bố ngay sau giờ tự học buổi tối.

Cô chủ nhiệm mang bảng điểm in ra, đặt lên bục giảng,

Vừa ôm cốc nước giữ ấm vừa cười tủm tỉm:

“Mọi người lên xem kết quả nào.”Tô Nhiễm ngồi ngay ngắn ở chỗ mình, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi, không hề nhúc nhích.

Tôi cũng chỉ thong thả uống ngụm nước, không buồn đứng dậy.

Mặc kệ các bạn khác ùa lên bục giảng xem bảng điểm.

Tô Nhiễm chờ đợi khoảnh khắc mọi người ồ lên gọi tên mình.

Nhưng thứ cô ấy nghe được lại là:

“Giữa thủ khoa và á khoa cách nhau hơn một trăm điểm, ghê thật!”

Nụ cười trên môi Tô Nhiễm càng tươi rói, khó mà kìm nén nổi.

Nhưng ngay sau đó.

“Lớp trưởng đỉnh quá, hoa khôi còn kém xa luôn ấy!”

Sắc mặt Tô Nhiễm lập tức đỏ bừng, bật dậy khỏi ghế.

“Các cậu nói gì vậy! Không thể nào!”

Cô ấy phát điên, chen lấn đẩy các bạn để lao lên bục giảng, vồ lấy bảng điểm, mắt trợn tròn, nhìn đi nhìn lại không tin nổi.

Dù có đập đầu, nhắm mắt lại rồi lại mở ra.

Trên bảng điểm vẫn là hai chữ “Thẩm Nhan”.

Cô ấy run rẩy, gần như suy sụp nhìn tôi, mắt đỏ ngầu.

Tô Nhiễm lao đến chỗ tôi, định ra tay đánh tôi:

“Cậu lừa tôi! Thẩm Nhan, cậu lừa tôi!”

Tôi giữ chặt tay cô ấy, mặt không chút biểu cảm, ghé sát tai cô ấy nói nhỏ:

“Tôi không trả thù cậu vào ngày thi liên trường, cậu biết vì sao không?

Tùy chỉnh
Danh sách chương