Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Liễu mẫu nổi giận, một tay kéo phắt Liễu Trường Trạch lại, giận dữ nói: “Đủ rồi, chê chưa đủ mất ! Đứa bé , đó có con của ngươi không?”
Liễu mẫu trong cơn giận dữ đã thốt ra, lập tức trấn áp Liễu Trường Trạch, khiến đám người đang xì xào bàn tán lập tức im bặt.
Người chấn động nhất không ai qua Liễu Trường Trạch, hắn khó hiểu nhìn bà. Bà ấp úng tìm cách chữa lời:”Người xuất thanh lâu…”
“Mẫu , Nương xuất thanh lâu nhưng nàng ta giữ mình trong sạch, trước ở với ta, chưa từng có ai . Điểm này, không ai rõ hơn ta.”
Liễu Trường Trạch hết sức giải thích, quả thực nói đến nương thành thánh nữ dù chìm sâu trong bùn nhơ vẫn băng thanh ngọc khiết.
Vì khách khứa đang có , Liễu mẫu không tranh cãi, chỉ lúng túng nhìn ta một cái, ta không hề bận tâm chút , nghiêng người bước ra ngoài.
“Xuân Đào…” Liễu Trường Trạch đến ngăn ta lại.
Nhưng bị Liễu mẫu và nương hợp sức kéo lại, hắn chỉ đành bất lực nhìn ta từng bước rời đi.
Mọi người nhìn Liễu Trường Trạch vừa nãy khí phách hăng hái, giờ lại buồn bã ngẩn ngơ, họ nhìn nhau, ở lại không , đi không xong.
Cuối cùng vẫn Liễu mẫu sai người tiễn khách, hôn yến tan cuộc trong không khí không vui vẻ.
“Mẫu …” nương quỳ xuống đất, khấu lạy Liễu mẫu, tính khí nóng nảy bị kìm nén bấy lâu của bà cuối cùng bùng nổ.
Liễu mẫu giáng một bạt tay vào nương, bà nông nên lực tay rất mạnh. Chỉ một khoảnh khắc, nàng ta ngã nhào xuống đất, trên sưng lên năm dấu ngón tay.
Nàng ta Liễu mẫu không hề bận tâm đến đứa bé trong bụng nàng ta, mắt đầy hoảng loạn, cầu cứu Liễu Trường Trạch.
Thế nhưng Liễu Trường Trạch vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cửa mà ngẩn người, mặc cho nàng ta gọi thế không có phản ứng.
“Lang quân bỏ chữ này…” Giọng nói nương thê lương, nàng ta đưa tay kéo cánh tay Liễu Trường Trạch.
Nhưng không hề lay chuyển chút , Liễu Trường Trạch không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, chỉ luống cuống nhìn Liễu mẫu: “Xuân Đào đi rồi ? Con có ký thư . Đúng vậy, con không ký thư , nàng ấy vẫn thê tử của con, con sẽ đi tìm nàng ấy về.”
Liễu Trường Trạch như đột nhiên phát điên, hắn xông ra ngoài nhưng một lần nữa bị bà kéo về.
Hắn loạng choạng, cả người ngã chúi xuống đất, mãi không đứng dậy: “Quản gia, mau đi tìm Lý đại phu đến đây, hôm nay ta tính sổ kỹ với thằng bất hiếu này, nó đã sai lầm đến mức .”
9
Sau rời khỏi Liễu phủ, ta đến chào Dực Dương trước, sau đó khởi hành về nhà Vân Châu.
Đi ngang qua khu rừng nơi ngựa từng hoảng sợ, ta lại nghĩ đến tình cảnh thoát c.h.ế.t trong gang tấc ngày ấy. Máu ta chảy lênh láng khắp nơi nhưng ta lại tỉnh dậy trước Liễu Trường Trạch.
Liễu mẫu tìm thấy ta, đại phu đã giúp ta cầm máu. Ta mất đi đứa con nhưng tịnh dưỡng một thời gian, cơ sẽ khỏe mạnh trở lại.
Liễu Trường Trạch thì , hắn va chỗ hiểm, bị thương ở chỗ đó, sau dưỡng thương xong không có con.
Bà cầu xin ta đừng nói cho Liễu Trường Trạch , tính cách của hắn cứng lại sĩ diện, sợ hắn không chịu đựng nổi.
Lúc đó ta như bị ma xui quỷ ám mà lại đồng ý với bà. Những năm này, ta chưa từng có thai lại, âm thầm chịu đựng bất mãn và trách móc của Liễu Trường Trạch dành cho ta.
Đến nay mới , quyết định ban sai lầm đến mức . Chuyện hôn của ta và Liễu Trường Trạch tuy tổ chức ở kinh đô nhưng Liễu mẫu đã đặc biệt về phát kẹo mừng cho hàng xóm láng giềng.
Do đó mọi người đều chuyện của ta. ngày tiên ta một mình về , ta đã nghe thấy vô số lời đàm tiếu.
Có kẻ nói Liễu Trường Trạch ghét bỏ ta tiện phụ thôn nên đã hưu ta, cưới tân nương. Lại có kẻ nói ta phạm lỗi lầm, bị Liễu Trường Trạch hưu bỏ, vì vậy mới xám xịt trở về .
Bất kể họ nói gì, ta đều xem như không nghe thấy, chuyên tâm chuẩn bị đậu hoa của mình.
Ta và Dực Dương đã ước định, các đậu hoa ngoài kinh thành sẽ bắt Vân Châu.
Một tháng sau, đậu hoa khai trương, ta đang cùng các nhân công tất bật chuẩn bị cắt băng khánh thành, bỗng thấy Liễu Trường Trạch đứng cách đó không xa, tựa hồ có ý định tiến lại.
Ta giao công việc lại cho các nhân công, đi chặn Liễu Trường Trạch. Hắn gầy đi vài phần so với ở kinh đô, trên không vẻ tươi tắn.
Trong tay hắn nắm giữ thứ mà hôm đó ta đưa cho hắn, hắn cưới bình thê.
Một phần thư và một phần giấy chẩn đoán về tình trạng của hắn vào ngày bị thương.
“Xuân Đào, vì nàng lại giấu ta? Khiến ta ngốc nghếch cho rằng nàng chấp nhận ta nạp thiếp, nhìn ta coi đứa con của kẻ như báu vật, hay lắm ?” Hắn run rẩy giơ thứ trong tay lên, nghiến răng hỏi ta.
“Ta chưa từng nói rằng ta chấp nhận ngươi nạp thiếp. Hơn nữa, chẳng ta đã có ước định trước, nếu ngươi có hai lòng thì ta sẽ ? Quân mẫu vẫn người chứng kiến. về chuyện đứa trẻ, nếu lúc đó nói cho ngươi thì liệu ngươi có chấp nhận không?”
Hắn lập tức không nói nên lời.
“Liễu Trường Trạch đừng đổ hết lỗi cho người , việc có nói hay không nói cho ngươi, đều không thay đổi rằng ngươi đã bội bạc lời hứa. ta đã , của ta không hoan nghênh ngươi, xin ngươi hãy tránh xa ta một chút.”
Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra xa hơn, xoay người định trở về , Liễu Trường Trạch lại ngang ngược chặn trước ta: “Không vậy, nếu ta sớm , ta sẽ không mãi mong có con, ta sẽ không có người .”
“Xuân Đào, ta ta sai rồi, ta đã cho Nương uống tuyệt tử thang, đưa ả về thanh lâu rồi, ả sẽ không bao giờ quấy rầy ta nữa, ta lại có không?”
“Nàng đậu hoa thì , mở thì mở, ta sẽ không ngăn cản nàng. Thư không tính, không tính đâu.”
“Những ngày nàng đi vắng, ta ăn không ngon, ngủ không yên, luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó, ta không sống thiếu nàng, Xuân Đào, hãy cho ta một cơ hội nữa không?”