Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ cần chủ động khai ra những gì mình biết, ta có cầu xin, bảo toàn tính mạng cho . Hơn nữa, ta sẽ phái người hộ tống về kinh, tuyệt đối sẽ không để bỏ mạng trên đường, thấy thế nào?”
Liễu Trường Trạch nghe Dực Dương , rơi vào trầm tư, đúng lúc hắn lơ đãng, Hứa vòng qua đám đông, đoạt lấy chủy thủ, giải cứu ta.
Liễu Trường Trạch kịp phản ứng mắng nhiếc, nhưng đã bị thị vệ ấn ngã xuống đất, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thét thê lương.
“Lời ta vừa vẫn còn hiệu lực, chính hãy tự mình cân nhắc.” Dực Dương xong, Liễu Trường Trạch đau đớn cực vội vàng đồng .
Cuối hắn nhìn về phía ta, môi mấp máy, không ra một lời nào. Hứa thấy chướng , đứng chắn ta, cắt đứt tầm của hắn.
Chàng rút ra t.h.u.ố.c trị thương, định bôi cho ta, nhưng lại ngại nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ đành đưa lọ t.h.u.ố.c cho Dực Dương, nhờ nàng đỡ.
14
Liễu Trường Trạch bị áp giải về kinh, Dực Dương lưu lại nửa tháng, rồi cũng quay về kinh thành.
Cuộc sống của ta lại trở về vẻ bình yên, người thân duy nhất của Tiểu Lục là muội muội Tiểu Thất năm tuổi của hắn.
Ta tìm đến quan phủ, làm thủ tục, chính thức nhận nuôi Tiểu Thất. Tiểu Thất rất gầy, cũng rất trầm tĩnh, đa số thời gian đều lặng lẽ ngồi một chỗ.
Đến bữa ăn, không chủ động dùng bữa, phải đợi ta gọi dám rụt rè ăn một chút khiến ta đau lòng khôn xiết, mỗi ngày đều thay đổi món ăn để làm cho .
Dưới sự chăm sóc tận tình của ta suốt một tháng ròng, gương nhỏ gầy yếu ớt của Tiểu Thất cuối cũng có da có thịt.
Tiểu Thất không còn ngày ngày rụt rè nhìn ta nữa, mà đã có thêm nhiều tương tác ta. Khi thấy ta xay , sẽ theo cạnh ta, ta lau mồ hôi.
Khi thấy ta nấu cơm, sẽ ta nhóm lửa, thấy ta ra tiệm, sẽ chủ động mở cửa cho ta, sau đó ngoan ngoãn ở nhà đợi ta trở về.
“Nương, Tiểu Thất sẽ rất ngoan, sau này sẽ nương làm thật nhiều việc.”
Ba tháng sau, cuối Tiểu Thất cũng bắt đầu gọi ta là nương, còn làm cho ta món canh trứng.
Ta nhìn Tiểu Thất thân hình nhỏ nâng chiếc bát lớn, ánh vừa lo lắng vừa mong chờ nhìn ta, nước ta tức khắc tuôn trào.
Ta khụy gối ôm lấy Tiểu Thất, không còn kìm nén muôn vàn suy nghĩ lòng, bật khóc thành tiếng.
Kể từ khi mất tử, ta đã vô số lần oán hận chính mình, vì sao ngày lại nhất quyết thắp hương.
Ta cũng vô số lần tự an ủi mình, giữ không tử là trời, ông trời không kẻ đã quên sơ tâm như Liễu Trường Trạch còn hương hỏa nối dõi.
Ta cũng vô số lần ảo tưởng, nếu ta sau này có cơ hội có thêm tử thì tử sẽ ra sao.
Tiểu Thất ngày qua ngày thân thiết như tử, ta biết, có một tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, cảm giác lại tốt đẹp đến nhường này.
15
Một năm sau, vụ án tu sửa đê điều khép lại, hơn mười vị trọng thần triều bị tống giam, các quan viên liên quan ở huyện lân cận lần lượt bị thanh trừng.
Liễu Trường Trạch không chỉ liên quan đến vụ án này, mà còn nhiều vụ tham ô nhận hối lộ khác.
Dực Dương đã giữ lời hứa, bảo toàn mạng sống cho hắn nhưng hắn vẫn không sống sót.
Liễu vào ngục thăm hắn, mang theo thức ăn có trộn t.h.u.ố.c độc, hai tử bỏ mạng.
Lại một tháng trôi qua, quan tài của hai người chuyển về , kèm theo bức thư Liễu viết cho ta.
Bà sám hối thư rằng, chỉ dạy tử mình cách đọc sách mà không dạy hắn cách làm người. Liễu Trường Trạch đến nông nỗi này, đều là lỗi của bà.
Bà từng nghĩ hắn sống khổ cực ngoài thành là để chuộc tội cho Liễu Trường Trạch, không ngờ lại là dung túng cho tội ác của hắn.
Liễu còn xin lỗi ta thư, rằng không nên lấy ân tình ngày xưa để ràng buộc ta, bắt ta ở lại cạnh Liễu Trường Trạch, để ta phải chịu mấy năm trời lạnh nhạt vô cớ.
Ta tỉ mỉ đọc hết thư, lòng không khỏi có chút trống trải. Kể từ ngày sau khi gặp phải kẻ trộm, bà sợ ta lo lắng, đã dọn đến ở ta, đối xử ta tốt như ái nữ.
Sau hôn sự, ta và Liễu Trường Trạch có mâu thuẫn, bà cũng đứng về phía ta. Dù bà vẫn một mực thiên vị tử mình, không ta rời .
Nhưng sau này ta cam nguyện ở lại cạnh Liễu Trường Trạch là vì đã tin lời Liễu Trường Trạch, cảm thấy chúng ta còn cơ hội, chứ không phải do bà ép buộc.
Ta đối bà từ đến nay chỉ có cảm kích, chứ không hề có oán hận. Bà đột ngột ra , những ràng buộc nửa đời của ta, xem như đã hoàn toàn cắt đứt.
Sau khi lo liệu xong tang lễ cho hai người, tâm trạng ta vẫn còn đôi chút buồn bã.
Tiểu Thất chỉ liếc một cái đã nhận ra: “Nương , người không vui sao?”
Tiểu Thất ngoan ngoãn ôm lấy ta: “Tiểu Thất ôm một cái, nương sẽ vui lại ngay.”
Khi nhìn thấy gương tươi cười của Tiểu Thất, sự trống trải dần tiêu tan, hóa thành thanh thản, rồi lại thành niềm vui.
Cuộc sống luôn phải nhìn về phía , ta có Tiểu Thất, có Dực Dương, lại có tiệm hoa của ta kinh doanh hồng phát, cuộc sống tràn đầy hy vọng.
“Nương không có không vui, nương đang nghĩ, nên gửi Tiểu Thất đến thư viện nào? Tiểu Thất thích Trương nương tử hơn hay Lý nương tử hơn?”
“Tiểu Thất thích ở nương làm hoa, sau này nương bán hoa.”
Ta nâng gương tươi cười, ngây thơ của : “ học làm hoa, cũng phải học đọc viết. Tiểu Thất của chúng ta tiên phải học đọc viết, sau này hẵng nương kinh doanh tiệm hoa.”
Tiểu Thất nửa hiểu nửa không đồng đến tư thục của Lý nương tử. Cuộc sống của hai tử ta, bình yên mà lại tràn đầy.
16
Nửa năm sau, Dực Dương lại đến . Lần này, nàng không nữa.
Nàng xin Hoàng thượng ban cho mình phong địa gần , sau này sẽ định cư lâu dài tại đây.
Nàng còn dẫn theo một người khác. Huyện lệnh nhậm chức ở , Hứa .
Chàng là Trạng nguyên khoa thi mùa xuân năm nay, vốn có ở lại Hàn Lâm viện nhưng lại cố chấp xin bổ nhiệm ra ngoài, đến làm huyện lệnh.
Hứa theo sau Dực Dương, nhìn thấy ta, ánh lên cười, hoàn toàn khác vẻ vô cảm chỉ biết làm việc ngày .
Chàng vừa mở miệng, còn chưa một lời nào, Tiểu Thất đã chạy đến chàng, bổ nhào vào người chàng, vui vẻ gọi: “Hứa ca ca.”
Hứa khẽ giật mình, nhìn Tiểu Thất, rồi lại nhìn ta, cúi đầu nghiêm nghị chỉnh sửa Tiểu Thất, sau này phải gọi là thúc thúc.
Dực Dương đứng một cười tủm tỉm phụ họa, sau đó lén lút thì thầm ta.
Nàng nhìn của nàng rất tinh tường, Hứa nhất định không phải Liễu Trường Trạch, sẽ không phải là kẻ bạc tình.
Ta không bày tỏ kiến, ta không phải Dực Dương, không có cái vốn sống phóng khoáng tự do như nàng .
Nàng không vừa quận mã, có dứt khoát hòa ly. Sau khi hòa ly không tái giá, có nuôi thủ.
Ngày nào đó không còn thích, chỉ cần vung một khoản bạc, còn có đổi người . Tâm sức ta đã hao tổn khi rời khỏi Liễu Trường Trạch, chỉ có một mình ta biết.
Huống hồ, có Tiểu Thất rồi, ta đối cuộc sống hiện tại rất mãn nguyện.
Còn về sau này có tìm kiếm bạn đời hay không, cứ giao phó cho thời gian vậy.
(Hết)