Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh đêm nay trắng bệch, tựa một tấm lưới bạc khổng lồ bao trùm vạn vật.
Những đốm sáng kỳ lạ di chuyển chầm chậm trên bức tường điện cao ngất, có vô vàn con mắt vô hình rình mò, theo dõi.
Ta thong thả lau sạch bụi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, vừa nhâm nhi chén trà nóng, vừa gặm miếng dưa hấu ngọt mát, vừa lắng nghe thao thao bất tuyệt về những suy luận “cao siêu” của .
Thiếu niên nọ đôi mắt sáng quắc:
“Ngươi đã từng đọc kinh dị chưa? Trên Trị Hồ rất hay có những câu mở kiểu ‘Tuyệt đối đừng bao giờ mặt ’ đấy!”
“Có những thuộc đề tài cương thi, chỉ cần là hóa thành cương thi ngay lập tức!”
“Lại có những quái dị theo phong cách Cthulhu, liếc mắt một là chỉ số tỉnh táo tụt dốc thảm hại, đó tự móc mù đôi mắt rồi phát điên!”
Ta hai tay chống cằm, vẻ mặt thích thú lắng nghe: “ đó thì sao nữa?”
Hùng ma ma vẫn đung đưa lơ lửng.
Đôi hài thêu thỉnh thoảng lại khẽ chạm vào bạn học tội nghiệp.
càng nói càng hăng say, lúc cũng còn sợ hãi , bực bội gạt chiếc giày thêu .
“Lý Khả Ái, sao ngươi lại ngốc nghếch thế!”
“Rõ ̀ng là, kẻ chủ mưu đứng tất cả mọi chuyện là mặt quái quỷ kia!”
Trên hình trực tiếp, mỗi người lại đưa một ý kiến nhau, tranh cãi không ngừng.
[Ôi chao ôi~nghe có lý có chứng, thật là thuyết phục quá đi mất! (Biểu tượng chó tinh nghịch.)]
[ kiểu thao thao bất tuyệt của thằng nhóc là biết ngay đọc không ít trên Trị Hồ rồi!]
[Ta lại thấy nói có lý đấy chứ! Hùng ma ma chỉ tay rõ ràng vậy, chỉ thiếu điều muốn dắt ngươi bỏ trốn mặt luôn rồi.]
[Chán quá đi, tạm biệt mọi người nhé, lại là motip cũ rích “Tuyệt đối đừng ”.]
[Đừng vội đi! Mặt chắc chắn không phải là trùm cuối đâu!]
[Lầu trên nói vậy là có ý gì?]
[Mấy người còn lạ gì tên đó nữa? ta lúc cũng vẻ “anh đây biết tuốt”! có bao giờ đoán đúng đâu.]
khi ta cùng chia tay, mỗi người trở về tẩm điện riêng của mình.
Ta và khi tách , mỗi người trở về tẩm điện của mình.
Khi đi ngang qua hòn non bộ, ta bất ngờ bắt gặp một cảnh tượng khó hình dung nổi – chuyện gian díu của hai nhân, một “xuân sống” ngoài ý muốn.
đêm đặc quánh mật đường, dính nhớp muốn nhỏ giọt.
bóng cây lấp ló, truyền đến sột soạt, thì thầm khe khẽ.
Từ xa trông lại, một bóng hình tựa hồ ghì trên thân một bóng hình , tư thế ân ái đoan trang .
hình bình luận trực tiếp bỗng chốc sôi nổi hẳn , những dòng chữ nhảy múa liên hồi.
[Kích thích quá đi mất!!]
[Tiểu bạch , mau xích lại gần xem đi kìa!]
[Đây là thứ thể chất gì vậy? Kính Phi nương nương trong 《Chân Hoàn 》 nhập vào người rồi!]
[Người cuồng đâu rồi? yếm lụa đỏ thêu uyên ương đâu? Ta đây là khách VIP tôn quý, có thứ gì ta không được xem hả!]
Phía hòn non bộ, ẩn mình bên cạnh những khóm nghênh xuân khoe sắc.
Những đóa nhỏ nhắn những chén vàng vụn tinh xảo, đan xen che chở cho đôi tình nhân vụng trộm, khung cảnh ấy ngược lại lại mang một vẻ đẹp đầy thi vị.
Gương mặt ta chợt ửng đỏ, vội vàng quay muốn bước đi, nhưng lại nghe thấy một kêu khẽ đầy nghẹn ngào: “Không——”
Không ư?
hình bình luận lại càng thêm phần phấn khích.
[Đừng đi !! Ta van ngươi Tiểu bạch , dẫn chúng ta học hỏi tư thế mới mẻ đi !]
[Ít nhất cũng phải xem cho rõ mặt mũi của những kẻ “biểu diễn” kia là ai chứ? Thân ở chốn cấm , nắm giữ bí mật của kẻ , nắm giữ được nhược điểm chí mạng của họ!]
[Đúng đúng! Tiểu bạch cô nương thật là quá thiếu óc trị rồi!]
Có lý.
Ta bị đám bình luận thuyết phục rồi.
Lúc , kêu khẽ biến thành thét chói tai: “Không!!!!”
Mặt ta đỏ đến tím tái, nhưng vẫn cẩn thận tiến lại gần thêm nữa.
Một cảnh tượng khiến ta và tất cả mọi người trong phòng phát sóng kinh hoàng hiện !
Đó căn bản không phải là gian tình…
Một người cưỡi người kia để hút máu!
Người bị hút m.á.u đã hóa thành một bộ thây khô, không cứu được nữa rồi!
Hai người , ta đều quen biết.
Con quái vật ăn thịt người kia là tổng quản Nội Vụ Phủ Tôn Duẫn Hỉ, kẻ hôm nay ta vừa mới uy hiếp!
Một vệt ánh sáng dị thường chiếu rọi xuống , làm nổi bật những đường vân đen chằng chịt trên khuôn mặt , trông vô cùng dữ tợn, ghê rợn!
Còn nhân bị ta ăn thịt, không ai là Vân Thường cô cô của Vĩnh Thọ ta!