Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Hôm sau, tôi đem những bông hoa đã phơi khô trên ban công tối qua đến phòng thí nghiệm.
Vừa cửa, tôi thấy hai nhóm khác đang nghiền hoa khô.
Một nam sinh nhìn thấy tôi liền hỏi:
Tôi đáp khẽ:
???
Nghe xong, tôi cảm thấy khó chịu.
Anh ta trong phòng thí nghiệm mà không trả lời tin nhắn của tôi?
Tôi vội cảm ơn rồi đi thẳng đến phòng 409, thấy Kha Bác đang dựa bàn thí nghiệm chơi điện thoại.
Tôi gọi cậu ta, bước đến gần và hỏi:
Kha Bác giật , cố nở một nụ cười gượng gạo:
Tôi khẽ cười nhạt:
Cậu ấy ngập ngừng:
Tôi bật cười vì quá tức giận:
Kha Bác vẫn vẻ mặt lạnh nhạt:
???
ràng hôm qua tôi và Từ Hạo chỉ tình cờ gặp nhau.
Sao Kha Bác lại biến thành như thế này?
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, hỏi thẳng:
Kha Bác lúng túng, ánh mắt né tránh, nhưng vẫn cứng miệng:
Tôi không nói gì, chỉ đứng nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lùng khiến Kha Bác có chút chột dạ.
Cậu ta cười gượng, cố gắng chống chế:
Cậu ta mím , không nói thêm gì, cúi đầu nghịch điện thoại, coi như không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Tôi thở dài, không muốn mất thêm thời gian với cậu ta, quay người khỏi phòng thí nghiệm.
Tâm trạng thật khó chịu.
Sao mọi chuyện lại rối rắm thế này chỉ vì một buổi hái hoa?
Từ Hạo thật cố ý tìm Kha Bác không cho đi, hay Kha Bác đang dựng chuyện?
Nghĩ đến Từ Hạo, tôi không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu… và cả chút lo lắng.
Kha Bác khẽ “xì” một tiếng, dường như cảm thấy nói của tôi rất buồn cười:
Tôi cau mày:
Kha Bác nhìn tôi, khóe nhếch lên đầy giễu cợt:
Tôi hít sâu một , nhìn thẳng mắt cậu ta:
Kha Bác nhướn mày, không phủ cũng không thừa .
Giọng tôi trở nên nghiêm túc:
Kha Bác cũng trở nên nghiêm túc, nhấn mạnh:
Cậu ta cười tự giễu:
Tôi không nén nổi bực tức:
Kha Bác thoáng lúng túng, giọng cứng ngắc:
Tôi nhếch , lạnh lùng đáp:
Tôi lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lùng:
Kha Bác ngây người, mặt cứng đờ, không nói được lời .
Cậu ta muốn phản bác nhưng không tìm ra lý , chỉ biết đứng đó cúi đầu, tay siết chặt điện thoại.
Không cần nói thêm gì , tôi quay lưng khỏi phòng thí nghiệm.
Ra ngoài, tôi hít sâu một , cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Từ đầu đến cuối, cậu ta chỉ muốn tạo ra tình huống để đổ lỗi cho Từ Hạo, rồi tự biến thành nạn nhân.
Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại dùng cách này để hạ thấp người khác chỉ vì ghen tỵ nhỏ nhen của .
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy có chút chua xót, nhưng không phải vì Kha Bác, mà là vì Từ Hạo.
Anh ấy không cần phải dính rắc rối như thế này chỉ vì đã giúp tôi.
Tôi thầm nhủ: “Lát phải nói chuyện này với Từ Hạo.”
14
Tôi khỏi phòng thí nghiệm, mở WeChat nhắn cho giáo viên xin đổi nhóm.
Giáo viên trả lời rất nhanh:
Tôi đến văn phòng giáo viên, vừa ngồi xuống, liền hỏi:
Tôi đầu, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua, từ Kha Bác không đến điểm hẹn, không trả lời tin nhắn, cho đến cậu ta lan truyền rằng Từ Hạo ép buộc cậu ấy không được đi cùng tôi.
Tôi cũng kể luôn chuyện Kha Bác nói với các bạn rằng Từ Hạo cố tình tạo cơ hội để riêng với tôi.
Giáo viên nghe xong, trầm mặc một lúc, nhìn danh sách trên máy tính, rồi nói:
ngừng lại, mắt kính phản chiếu ánh sáng trắng lạnh:
Tôi đầu, không nhịn được nói thêm:
Sau khi nói một , tôi ra đã nói khá nhiều, liếc mắt nhìn lên thì thấy giáo viên đang nhìn tôi với ánh mắt mỉm cười.
Tôi có chút xấu hổ, cảm thấy người nóng lên, đầu cứng nhắc:
Khi khỏi văn phòng, tôi thầm nghĩ:
Tôi chắc chắn Kha Bác đang nói dối, không chỉ vì cậu ta không trả lời tin nhắn, mà còn vì tôi không tin Từ Hạo lại làm mấy chuyện như vậy.
Từ Hạo có tiếng là đại ca trường, nhưng từng có tai tiếng bắt nạt hay gây rối.
Anh ấy luôn khoảng cách với những chuyện không hay ho, cũng bao giờ dùng vũ lực với người yếu hơn.
Còn Kha Bác thì lúc cũng tỏ ra lúng túng, lời nói không nhất quán, ràng là có gì đó mờ ám.
Vậy nên, tôi kiên quyết nói thẳng với giáo viên.
Ra khỏi văn phòng, tôi hít thở sâu để giảm bớt cảm giác căng thẳng.
Nhìn trời xanh nắng , tôi bỗng nghĩ:
“ có nên nói chuyện này với Từ Hạo không?”
sao cũng liên quan trực tiếp đến anh ấy. không nói, nhỡ đâu Kha Bác lại tiếp tục lan truyền những lời đồn không đúng thật thì sao?
Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định tìm gặp Từ Hạo để nói .
Tôi khỏi văn phòng giáo viên, vừa đi xuống cầu thang được một nửa thì nhìn thấy Từ Hạo xuất hiện góc rẽ, trên tay cầm một tờ giấy trắng.
Đi gần lại, tôi ra trên giấy có chữ ký của các lãnh đạo trường và dấu đỏ của trường.
Cả hai chúng tôi gần như đồng thời thốt ra hỏi.
Tôi mím , chủ động giải thích:
Anh khẽ đầu, yết hầu chuyển động :
Nghĩ đến những lời đồn mà Kha Bác đã lan truyền, tôi dự một chút rồi tiếp tục:
Ánh mắt Từ Hạo đen sâu, im lặng một lúc rồi hỏi:
Tôi nhìn mắt anh, thành thật nói:
Từ Hạo khẽ cười, nhàng hỏi lại:
hỏi này khiến tôi nghẹn lời, mãi một lúc sau đáp:
Anh nhếch , nụ cười có chút nhõm:
Anh dừng lại một chút:
Tôi ngây người trong giây lát, quay đầu nhìn lại văn phòng, chợt ra thư ký trường cũng làm đó.
Tôi lúng túng giải thích.
Anh nhàng hỏi, đôi mắt như có chút dò xét:
Tôi chần chừ, rồi đầu.
Thực ra, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ cảm thấy Từ Hạo không phải loại người làm chuyện như thế, không thể để anh bị vu oan.
Anh khẽ cười, ánh mắt ánh lên tia sáng , giọng nói trầm ấm:
Tôi mím , giọng đáp:
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt dường như có chút gì đó tôi không hiểu được:
Tôi ngẩn ra, không biết phải trả lời thế .
Anh ấy nói vậy là có ý gì?
Tôi đã thay đổi như thế ?
Nhìn nụ cười nhàng nhưng có chút sâu xa của Từ Hạo, tôi bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Tôi lúng túng, không biết làm gì, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi giày của , chẳng dám ngẩng lên.
Anh ấy khẽ cười, đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo tôi, như thể đang suy ngẫm điều gì đó:
Tôi lúng túng, không dám nhìn thẳng:
Từ Hạo khẽ nhếch , dường như đã đoán được trả lời.
Tôi mím , lí nhí:
Anh không nói thêm gì, chỉ nhấc tờ giấy xin phép trong tay lên, ra hiệu rằng phải đi nộp.
Tôi đầu, nhìn theo bóng lưng anh đi, trong lòng bỗng có chút xao động.
nói của anh cứ vang lên trong đầu:
“Chu Nan, hình như cậu đối xử với tôi không còn giống trước .”
Tôi thật đã thay đổi sao?
Là tôi đã thay đổi, hay là… tôi bắt đầu để ý đến anh nhiều hơn?
15
Tối đó, tôi nằm trên giường, nhìn chú lạc đà Alpaca bên cạnh, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh nói chuyện với Từ Hạo lúc chiều.
Sau khi anh ấy nói “Hình như cậu đối xử với tôi không còn giống trước ”, tôi ngẩn ra, nhìn anh với vẻ ngơ ngác hỏi:
Anh im lặng vài giây, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc:
…
Anh vừa nói xong, tôi mất vài giây để tiêu hóa ý nghĩa đó, mắt chớp chớp vài cái, rồi… lại chạy mất.
Nhưng lần này, anh không còn im lặng, mà nói vọng theo:
…
Trở ký túc xá, tôi ra hỏi anh ấy xin nghỉ phép để làm gì.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, rồi tôi thiếp đi lúc không hay.
Đến khi tôi tỉnh dậy, là tiếng chuông điện thoại làm phiền.
Nhìn màn hình, là một số lạ.
Tôi chẳng nghĩ nhiều, nhấn từ chối.
Ngáp một cái, tôi nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng.
Khẽ “tặc” một tiếng, cơn buồn ngủ còn nặng trĩu, tôi vừa nhắm mắt thì điện thoại lại reo lên.
Vẫn là số điện thoại đó.
Tôi cau mày, bắt máy, còn kịp nói gì thì bên kia đã vội vàng lên tiếng:
Tất nhiên là nhớ.
Tôi hắng giọng, cố tỉnh táo:
Tôi còn kịp phản ứng, thì nghe thấy giọng của Từ Hạo bên cạnh:
Nắm chặt điện thoại, tôi hít sâu một , cố bình tĩnh:
Ga tàu cách trường không xa.
Tôi đầu:
Tắt máy, tôi nhanh chóng thay đồ, lấy điện thoại rồi khỏi ký túc xá.
Trời còn tối, gió sớm thổi se lạnh.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng khó tả.
Anh ấy… đi đâu? Tại sao lại gấp gáp như vậy?
Ngồi trên xe taxi, tôi cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ, đầu óc rối bời.
Từ Hạo đi đâu mà không báo trước? Tại sao lại đột ngột như vậy?
Và tại sao lại muốn gặp tôi?
Trong lòng tôi không khỏi bất an, nhưng đồng thời cũng có một chút mong đợi.
Cảm giác này… thật phức tạp.
Tôi chỉ hy vọng gặp anh ấy sớm một chút, để biết được lý .