Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Bố mẹ ruột tôi sống, thế nhưng tôi lại không có bố mẹ.

Năm tôi năm , bố mẹ ruột vì muốn có một đứa con mà đem tôi cho cậu.

Từ đó, bố mẹ ruột nói: “Đừng chúng tao là bố mẹ nữa, cậu và mợ mới là bố mẹ mày.”

Mợ lại phản bác: “ đâu phải do mợ sinh ra, bậy bạ .”

Thế là, năm , tôi trở thành một đứa trẻ không cha không mẹ.

1

sinh nhật năm năm , bố mẹ ruột nhận năm trăm tệ, định gả tôi cho một đôi vợ chồng có đứa con ngốc.

May mắn thay, cậu vội vàng chạy đến đêm, che chở tôi phía sau.

“Nhà tôi chỉ sinh con , bé Ba này cứ để tôi nhận con gái đi.”

ấy tôi chưa có tên đàng hoàng.

Giống như những đứa con gái thứ ba làng, tôi chỉ được là bé Ba.

Sau này, mợ từng vô số lần nói với tôi:

“Nếu không phải nhờ cậu , đã phải gả cho thằng ngốc nhà đó rồi!”

nhất định phải hiếu thuận với cậu , biết chưa?”

Cậu mời trưởng lão làng đặt cho tôi tên: Tống .

( : quang trân , nghĩa là ánh sáng lấp lánh ngọc )

mong tôi có thể trở thành viên ngọc lấp lánh rực rỡ nhưng thực tế tôi chỉ là một hòn đá nhỏ tầm thường.

Cậu rất tốt nhưng cậu cũng rất bận.

Mỗi lái máy kéo tuốt lúa chạy khắp các làng để tuốt vỏ ngũ cốc.

Năm sáu sáng đã đi, có mãi đến tám chín đêm mới về.

Mợ thì rất hung dữ, nào cũng mang một bộ mặt nặng nề.

Anh cả ấy mười ba , đang nổi loạn, hầu như chẳng thèm để ý đến tôi.

Anh hơn tôi , hay giật tóc, kéo quần áo, thậm chí bỏ chuột c.h.ế.t vào chăn tôi…

Mỗi tôi chỉ mong trời đổ mưa, như vậy cậu sẽ không đi .

Chỉ có cậu ở nhà, tôi mới cảm thấy nơi đó là nhà.

Không lâu sau, cậu gửi tôi đi mẫu giáo.

Mợ sa sầm mặt: “ đem nó về cho nó cơm đã là may, bây muốn tốn tiền cho nó đi , giàu đến nỗi xài không hết à?”

Cậu vội vàng cười xòa: “Trưởng thôn nói rồi, trẻ con phải đi , nếu không sẽ là phạm pháp.”

Mợ vẫn không ngừng càm ràm.

Tôi chỉ biết xoắn tay, không nói một lời, ước mình là kẻ điếc.

Cậu hạ giọng dỗ dành: “Thôi nào, đừng nói những lời đó trước mặt .”

Mợ lườm tôi một thật sắc rồi đi vào bếp.

Rất nhanh sau đó, bếp vang những tiếng “bộp bộp bộp”.

Cậu kéo tôi lại, dịu giọng bảo: “Mợ con chỉ là tính khí nóng nảy, chứ không phải người xấu. Sau này con ngoan ngoãn một chút, siêng phụ giúp việc nhà cho mợ, mợ sẽ thích con thôi.”

Sau , anh cùng đám bạn chơi b.ắ.n bi, đánh giấy.

tôi thì chạy vội về nhà đi cắt rau lợn.

Các người có biết không, loại rau cần nước bây bán mười mấy đồng một cân, hồi đó mọc đầy bờ ruộng.

Đến mức lũ lợn cũng đến chán ngấy.

Cắt xong cỏ lợn, tôi lại phải giúp nấu cơm, hái rau, chờ mợ về xào nấu là có thể .

Đến cuối tuần, tôi phải giặt đồ cho cả nhà.

thùng giặt quần áo cao quá nửa người tôi.

đó, ngoài đồng ruộng không hết việc.

Trồng khoai lang, cắt dây khoai, trồng lạc, thu hoạch lạc, cấy mạ, nhổ cỏ, phun thuốc, vụ mùa…

Cậu suốt vắng nhà, phần việc đổ dồn vai mợ.

Mợ việc xong đã mệt rã rời, anh cả thì bướng bỉnh cãi lời, anh thì nghịch ngợm phá phách.

Nghĩ lại, tính khí xấu mợ cũng có nguyên do.

Trẻ con hay buồn ngủ, nhiều lần cậu về thì tôi đã say giấc.

Sáng ra vừa tỉnh, tôi liền sờ dưới gối.

mút, hoa hoa đán, bột ô mai…

Đó là sự cưng chiều đặc biệt chỉ dành cho một mìng tôi.

Hôm ấy, vừa sờ vào lại thấy trống trơn.

tôi đang thất vọng thì mợ đẩy cửa bước vào, gương mặt sa sầm, giơ cây mút tay hỏi:

“Tiền đâu mà mày mút, có phải mày trộm không?”

2

Tôi mím môi, chẳng nói một lời, khiến mợ tức giận vô cùng.

nhỏ trộm tiền, sẽ trộm vàng.”

“Ta nhất định phải đánh cho mày một trận, để mày nhớ đời.”

Bà cầm chổi tre dựng ở góc tường quất mạnh người tôi.

Đúng ấy, anh cả sáng xong chuẩn bị đi , đứng ngay cửa, giọng khàn khàn tràn đầy khó chịu:

“Mày bị câm à? đó là bố cho mày, sao mày không nói?”

Đêm hôm đó, tôi nghe thấy tiếng mợ khóc thút thít: “Bao năm theo , cũng chẳng thấy cho tôi chút hay trái cây nào… vậy mà bây lại đối tốt với nó.”

Cậu dịu dàng giải thích: “Tiền tôi kiếm chẳng phải đưa cho bà giữ sao, bà muốn nào tôi cũng chưa từng cản…”

đó thì giống nhau à!”

“Thôi được rồi, nói nhỏ chút, đừng để bọn nhỏ nghe thấy chuyện cười.”

Tiếng động bên phòng dần yên, cậu khẽ đẩy cửa phòng tôi.

Tôi nghẹn ngào nói: “Cậu, sau này đừng quà vặt cho con nữa.”

Cậu giúp tôi chỉnh lại màn muỗi: “Người cãi nhau, không liên quan đến con, ngủ đi.”

Sau đó, đồ vặt cậu phần.

Một phần cho tôi, một phần cho mợ.

Anh gào ầm : “Con cũng muốn!”

Cậu liền tát anh một : “Con cần quà vặt.”

Mợ thì mỉa mai: “Cũng nhờ phúc con gái nuôi, không thì tôi có phúc phần này.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương