Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Người bảo mợ mù quáng, nuôi đứa cháu gái vô tích sự nên khiến con trai tiêu tán; kẻ bảo anh cả hỏng hẳn, không đi , suốt cắm mặt .

10

Mợ khắp nơi nhờ người mai mối cho anh cả.

Nhưng mười dặm tám làng đến tình cảnh trong nhà, ai nấy đều lắc đầu từ chối.

Mợ lo anh cả nghĩ quẩn, đến việc công trường cũng chẳng buồn đi.

Ban anh ngủ li bì, đến đêm gõ bàn phím lạch cạch vang trời.

Mợ chịu không nổi, khuyên nhủ: “Con gái còn có thể tìm , con phải vực dậy, không thể cả cắm đầu .”

Anh cả đáp: “Con không phải , con đang viết thuyết để kiếm tiền.”

Anh cả đời ở dây chuyền công xưởng không có tương lai, anh phải cái gì đó có tiền đồ.

Mợ không tin.

Tôi cũng tò mò muốn xem anh viết thuyết gì.

Anh không chịu: “Đây không phải cho em gái xem.”

Tôi cũng nửa tin nửa ngờ.

Mãi sau này tôi biết, lúc đó mạng chưa bị kiểm soát chặt như bây , anh cả viết là thuyết “cận biên”.

Tiếng pháo tiễn năm cũ, thoắt một cái lại sang năm .

Tôi chỉ còn nửa năm nữa là thi đại học.

Sau phân ban ở 11, tôi vào trọng điểm khối Tự nhiên.

Bỏ đi những môn kéo điểm, hạng tôi tăng vọt.

Lúc phân ban, tôi xếp hạng 98 toàn khối.

Cuối học kỳ 1 11, tôi đứng 76.

Cuối năm 11, tôi đứng 62.

Cuối học kỳ 1 12, tôi lên hạng 55.

Càng đi lên càng khó.

Giữ vững không tụt phải cắn răng chịu đựng, muốn tiến thêm một bước nữa chẳng khác nào phá bỏ vô số sợi dây thun đang quấn chặt.

Tôi thường thấy mình chẳng thể tiến bộ thêm nữa.

Trong bữa cơm tất niên, anh an ủi tôi: “Phải giữ tâm thái bình ổn, chỉ cần em giữ vững điểm số này, thi vào mấy trường 985 hạng chót cũng không thành vấn đề.”

rất giỏi rồi. Đôi đè nặng ta, không phải quả cân bên ngoài, chính là cọng rơm nặng nề trong lòng mình.”

Đêm hôm đó, anh cả, người suốt , nhất quyết cho tôi năm đồng tiền mừng .

“Lưu Châu, cầm lấy đi kẹo ăn.”

Thực ra, tôi chẳng còn thích ăn kẹo từ lâu.

Tôi và anh cả cách nhau tám , từ nhỏ ít gần gũi.

Có lẽ, trong ký ức anh, tôi mãi chỉ là cô bé con lén trốn đi ăn quà vặt thôi.

Mợ đi khắp nơi anh cả dùng viết thuyết có thể kiếm tiền nhưng chẳng ai tin.

“Chưa cũng kiếm tiền.”

“Đúng vậy, dù sao cũng là tốt nghiệp trung cấp, con trai tôi học hết cấp 2 bây mỗi tháng cũng kiếm hơn nghìn rồi.”

“Lưu Tài coi như bỏ đi, sau này e là sẽ thành lão ế chẳng ai thèm.”

Năm đó, mồng Tết, mẹ ruột theo lệ lại nhà ngoại.

Bà ta lén kéo tôi ra một góc, dúi cho tôi một đồng:

“Đây là tiền mừng cho con, giữ kỹ lấy, đừng để mợ con biết.”

“Cầm đi vài bộ quần áo đẹp, ít đồ ngon ăn.”

Tôi ném trả lại: “Con không cần. Với lại một đồng sao nhiều mẹ .”

Mặt bà ta cứng đờ.

Sau đó, tôi lén bố ruột hỏi bà ta: “Bà đưa tiền mừng cho cái phá đó gì?”

Mẹ ruột đáp: “Ông biết gì chứ. Nhỡ đâu nó đỗ đại học tốt, bây tạo quan hệ cho tử tế, sau này nó có tiền chẳng lẽ không giúp Vĩ một tay.”

đi.

Đấy có phải lời con người không?

Mùng Sáu Tết, tôi phải trở lại trường, việc học càng lúc càng căng thẳng.

Bây nghĩ lại khoảng thời gian hơn ấy, dường như chỉ như một cái chớp mắt.

Nhưng ở trong đó, thời gian lại dài đằng đẵng.

Những tập đề thi mãi không hết khiến tôi có ảo giác: kỳ thi đại học sẽ chẳng bao đến.

Thế nó vẫn đến.

Rõ ràng tháng Sáu nhưng thời tiết oi bức đến ngột ngạt.

Trên ngọn cây ngoài phòng thi, ve sầu kêu râm ran không dứt.

Tôi chợt nhớ năm tôi bốn , chị cả dẫn tôi đi nhặt ve lột xác.

ấy có thể thuốc, có thể bán lấy tiền.

Nhặt một hồi chúng tôi lạc nhau.

Bóng đêm tràn đến, rừng tối âm u.

Tôi khóc mò mẫm tìm đường .

Không biết bị ngã bao nhiêu lần, cuối cùng cũng lảo đảo ra khỏi rừng.

Tôi loạng choạng chạy thôn, từ xa nhìn thấy nhà mình.

Trong nhà chính đèn sáng, bố mẹ ruột và chị đang ngồi ăn cơm.

Mỗi người chiếm một chỗ quanh bàn, đầy đủ, ấm cúng, hòa thuận.

Tựa như tôi… vốn dĩ chưa từng tồn tại.

Ông Trời mơ ngủ, xếp tôi nhầm chỗ, nhầm người thân.

May mắn thay, sau cơn ngái ngủ, Người sửa lại sai lầm, đặt tôi trở với mợ.

, mợ và anh trai, chính là gia đình định sẵn tôi.

Vì họ, tôi nhất định phải thi đỗ, phải đạt thành tích thật tốt.

Trong những thi, tôi thấy mình giống như hồ nước tích đầy ào ào tuôn ra từng đợt.

bốn môn thi kết thúc, nước cũng cạn, thân thể trống rỗng, ngay cả linh hồn cũng như trôi nổi lơ lửng.

Một sự trống trải vô biên.

Tôi ngơ ngác bước ra khỏi trường thi, đột nhiên một tiếng gọi quen thuộc: “Lưu Châu…”

Ngẩng đầu lên, giữa hàng phụ huynh đang chờ đợi, tôi ngay lập tức nhận ra mợ.

Nắng chiều nghiêng ngả, chiếu xuống mái tóc điểm bạc bà.

Trán bà lấm tấm mồ hôi, cánh tay giơ lên vẫy gọi tôi.

Khoảnh khắc ấy, linh hồn phiêu dạt tôi rơi trở lại mặt đất.

À…

Hóa ra vẫn có một sợi dây vô hình ràng buộc tôi.

Dù đi đến chân trời góc bể, cũng luôn có người thương nhớ.

Mợ chở tôi làng bằng xe , đi lải nhải: “ mợ vì cho con đi học, chịu biết bao lời ong tiếng ve, biết bao khổ cực.”

“Mai sau nếu như con không hiếu thuận, ắt sẽ bị trời đánh sét đánh, nhớ chưa?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương