Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nể , tôi luôn nhẫn nhịn nhưng bà thật quá vô liêm sỉ.”
“Bà coi anh trai bà và tôi là gì, vất vả con gái nhà người ta bao năm, đến lúc hái quả thì bà lại muốn đem nhà à?”
“Mơ đi! Bà mơ rồi!”
“Ngày xưa tôi vất vả con, tiền sính lễ của sau này nộp cho tôi, lương của nó là của tôi, tôi nó mười năm, đó là quyền của tao.”
“Nếu bà muốn mang nó thì được, bà đưa cho tôi lần đủ mười vạn, tôi trả con lại cho bà!”
Người xem vụ lôi kéo lúc ấy mới bừng tỉnh, xúm tách hai người .
Mợ ngồi bệt xuống đất, gào khóc thảm thiết: “Sao số tôi khổ thế này, chồng nhà họ Tống vất vả chục năm, ngày trước còn bị bà cụ bắt nạt, lại bị cô chồng toan …”
Bà khóc lóc kể những năm tháng hy cho tôi.
Năm bảy tuổi tôi sốt cao ngất đi, mợ chân đất ôm tôi chạy năm dặm đi tìm thầy lang.
Năm mười tuổi ngày mưa to, mợ trường đón tôi, nước , mợ cõng tôi suýt bị cuốn đi.
Trên chân mợ vẫn còn vết sẹo do va quệt cành cây năm đó.
Thời cấp hai, mợ gần như mình quán xuyến mười mẫu ruộng để kiếm tiền đóng học phí cho tôi.
Lên cấp ba, mợ công trường, giữa trưa nắng chang chang, đội nón rơm đi nhặt đinh bán phế liệu…
“Tôi moi t.i.m moi gan đứa cháu gái này, bà mang đi là mang đi sao?”
“Sống thế này còn có gì đáng sống, tôi thà c.h.ế.t cho xong!”
13
Mọi người sững sờ kinh hãi.
tôi tái đi.
Mọi người vừa an ủi mợ, vừa rôm rả chửi mẹ đẻ:
“Bà đàn bà này đúng là đồ vô lương tâm, đến khi nào mới chịu để cho chị dâu yên?”
“ chục năm nay bà có hề chăm sóc đâu, dựa đâu mà đòi đem nó ?”
“Nếu bà thật lòng thương nó, năm qua có biết bao cơ hội để đón nó mà!”
…
Mẹ đẻ vẫn không cam tâm: “Nó là con của tôi… tôi vẫn thương nó…”
“Đồ láo!” tôi tức giận đỏ : “Bà thương là thương nó hay thương tiền nó kiếm được sau này, tự bà biết đi!”
“Nếu bà còn toán nữa, nơi này chẳng còn là nhà bà nữa.”
Mẹ đẻ tái , không dám tin nhìn phía .
vốn khí hiền lành, lại hơn mẹ vài tuổi, trước rất khoan dung với bà.
Mẹ l.i.ế.m môi, gửi hết tia hy vọng cuối cùng tôi: “Bé Ba, trước là mẹ sai rồi, bây mẹ nhận con , là muốn giảm bớt gánh nặng cho mợ.”
“Mẹ và bố chu cấp tiền hoạt đại học cho con, anh chơi máy không có tiền, anh hai còn thi nghiên cứu , gánh nặng của mợ con quá .”
Tôi cười mỉa: “Còn tiền học thì sao?”
Mẹ ấp úng: “Tiền học có thể vay chứ?”
Thấy chưa, bà toán rất rõ ràng. Vài trăm đồng tiền hoạt mỗi tháng, đổi lại cô con gái đi học đại học phục vụ đời, quá hời!
Anh cau mày: “Ai tôi không thể kiếm tiền, lát nữa biết liền.”
xong, anh từ trong phòng ba lô, móc năm xấp tiền 100 tệ xếp ngay ngắn, vứt xuống bàn phủ khăn nhựa đỏ cho mọi người thấy, lạnh lùng :
“ Quang, cứ yên tâm thi nghiên cứu đi.”
“ , tiền học đại học và hoạt của , anh chịu trách nhiệm!”
Năm vạn không con số nhỏ!
căn phòng im bặt.
Mẹ nhìn thấy xấp tiền đỏ trên bàn, nuốt nước bọt .
Mợ cầm tiền lên, sờ xem thật giả, sửng sốt hỏi: “Con đâu nhiều tiền thế?”
Anh nhún vai: “Con với mọi người rồi, con viết tiểu thuyết kiếm tiền mà.”
Anh từng đưa tiền hoạt cho mợ. Nhưng mợ tưởng anh giả vờ có tiền, tiền tích cóp khi còn làm công xưởng trước đây.
Nước mợ tuôn rơi: “Được rồi, được rồi, chuyện con học hành không chuyện của anh trai, tiền này mẹ cất lại, sau này mua nhà cưới vợ cho con.”
Bà gom tiền , ánh mẹ cứ dõi theo xấp tiền.
Mợ bước trong nhà, mẹ theo sát, nở nụ cười nịnh nọt: “Này chị, chị ơi, định giúp Tiểu Vĩ xây nhà…”
Mợ dừng lại, lạnh lùng nhìn bà: “Ai là chị dâu của bà? Tôi chả có gái vô liêm sỉ như bà.”
“Tiền này là của dành dụm, ai đừng mong moi đồng từ tay tôi!”
Có lẽ mợ khóa tiền cẩn thận, tôi đẩy cửa .
Bà đang vừa chải đầu vừa lau nước .
Tôi đứng ở cửa, vò tay: “Xin lỗi, mợ…”
Mợ tuy cách hay tiếng, nóng nảy nhưng thực rất giữ thể diện.
Bà không bao than vãn với người khác, càng không làm trò ầm ĩ. Hành động nãy chính là bà hạ mình xuống.
Mợ quay lưng, buộc tóc bằng dây chun, quay lại thì hết dấu vết nước trên .
Bà nghiêm sắc mắng tôi: “Đối phó với người như cô chồng kia độc trị độc. chuyện lý với bà ta không có tác dụng!”
“Mợ con năm, nếu con mềm lòng để đi con trai của bà ta, mợ cho con bạt tai, hiểu chưa?”
Nước tôi tuôn không dứt: “Con biết rồi.”
“Đừng khóc, ngày vui mà.” Bà ống tay áo lau nước cho tôi, lau rồi chính bà rơm rớm nước : “Đừng khóc, nhà họ Tống chúng ta sau này sống tốt.”
“Mọi người ganh tị.”
Bà xoa đầu tôi: “Kỳ thi đại học xong rồi, mai sau để tóc dài lại nhé. Con gái mà, tóc dài vẫn đẹp hơn.”
Mợ khóa cửa hai tầng, rồi dắt tôi quay lại chỗ tiệc.