Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Hả? Cậu đứng về phe nào?”
Cố Giác chớp chớp đôi mắt , nở nụ vô hại:
“Đương nhiên là phe .”
“Thế thì sợ ? Cậu có sếp đâu.” Tôi nheo mắt, cậu từ đầu đến chân.
“Chẳng lẽ… tin đồn gần đây nói đang nằm vùng ở công ty chúng ta… không là cậu đấy ?”
Ánh mắt Cố Giác hơi né tránh: “Ờ… có đói không? Chúng ta nên góp tiền mua .”
“Cũng đúng,” tôi khẩy, “ sao góp tiền chung với dân thường tôi? Chắc bữa nào cũng thịt kho tàu, ngày nào cũng rượu ngon !”
Cố Giác khẽ , đôi mắt sáng rực tôi: “ nói chuyện dễ thương thật.”
Tôi nhướng mày: “Miệng ngọt thế, hôm nay góp trên mười tệ nhé!”
Cố Giác là thực tập sinh mới vào công ty.
Tóc mượt, mắt , áo sơ mi trắng cài cẩn thận đến khuy cuối .
lên có hai lúm đồng tiền, ngoan thuần.
Chỉ là cảnh không mấy khá giả.
Mỗi lần không bao giờ kén , tôi gọi cậu nấy, sạch trơn, giống hệt chó lớn dễ thỏa mãn.
Hơn nữa, đặc biệt không chịu trêu chọc.
Tôi gọi “ ” là vành tai cậu đỏ au.
“ , hôm nay vẫn giò heo không? thêm cho trứng kho.”
Quả nhiên, mặt đỏ.
Nhưng hôm nay, cậu phá lệ gửi cho tôi đường link: “Hay hôm nay nhé?”
“Cũng .”
Mở ra xem: [Món hoài thạch – bữa đôi tinh tế]
???
Tôi tròn mắt: “Đây không là mà tôi biết.”
Cậu cong mắt : “Đây là .”
“ , món này có hợp với mức lương tháng năm ngàn không? Cái mà đồ ngoài 588 tệ? 588 đủ lấy mạng tôi đấy.”
Cậu quả quyết: “Chụp ba tấm hình, thêm bình luận 15 chữ là hoàn 568.”
“Thật không đấy?”
“Hoàn toàn thật, không tin gọi hỏi thử.”
Cố Giác ghé gần, hạ giọng: “Lần trước ở tiệm họ, gói 1688 tệ mà hoàn 1666 đấy.”
Sao chuyện tốt cũng để thằng nhóc này gặp nhỉ?
Không , có lợi thì tôi cũng hưởng.
Thế là, từ bạn , tôi và Cố Giác thăng cấp thành bạn săn ưu đãi chủ nghĩa tư bản.
Tôm hùm càng New Zealand, tôi nhai nhai nhai.
Thịt bò Wagyu Nhật, tôi nhai nhai nhai.
Nhím biển ngựa Nhật, tôi nhai nhai nhai.
, tôi tám chuyện: “Nhận tin tình báo đáng tin cậy, nghe nói cao ráo, , kiểu có thể debut luôn.”
Đang uống nước Perrier, Cố Giác bị sặc ngụm: “Khụ khụ… khoa trương thế sao?”
Tôi cắn nĩa, suy nghĩ: “Ê? Nói mới nhớ, trong đám thực tập sinh vào khóa với cậu, có ai đặc biệt không?”
Tôi nhíu mày, ánh mắt rơi lên người cậu: “Sao tôi thấy… nhất hình chính là cậu nhỉ?”
Yết hầu Cố Giác khẽ lăn, vô thức nới lỏng cà vạt.
Người này thoạt chú ngoan ngoãn, lông mượt.
Nhưng kỹ, ngũ quan thật ra rất sâu, sống mũi cũng cao.
Đúng là chú .
Có lẽ ánh mắt phụ nữ tôi cậu quá trắng trợn.
Lồng ngực Cố Giác rõ ràng phập phồng chút, đường nét dưới áo sơ mi căng nhẹ.
“Bốp” tiếng, cúc áo sơ mi bật ra.
Vị trí rơi ra vô vi diệu.
Từ khe hở đó vào, có thể thấy lúc cả cơ ngực và cơ bụng.
Cố Giác lập tức đưa tay che chỗ bị bung cúc, mặt đỏ tôm luộc: “Cô… cô đừng …”
“Ái chà, đã mà.”
Tôi chống cằm, hết sức hài lòng: “He he, cũng lắm. Thôi , biết cậu không . Ai đời mặc đồ rách . Cậu còn tôi mắng tư bản nữa, ai mắng chính mình?”
Cố Giác cúi đầu sờ mũi, im lặng.
Ngoan y chó lớn cụp tai.