Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, chỉ nhà mới biết cách chỉnh bạn mức đau tận tim gan.
Tôi đứng đờ tại chỗ.
Mọi ánh đầy mong chờ đều dồn về phía tôi, nóng bỏng như muốn đốt cháy da thịt.
Họ lẽ nghĩ: chỉ điệu anh dương, uốn éo vài cái gì to tát đâu.
Chỉ chủ thở dài khe khẽ, đứng dậy, nâng ly .
“Thế nhé, Lục tổng, hôm nay cô ấy mang giày cao gót, không tiện nhảy. Tôi xin thay cô ấy, kính anh ly. Lần , lần chúng tôi sẽ học thật kỹ, rồi nhảy tặng anh.”
Ánh hóng hớt anh trai tôi bị chặn đứng tại đây.
Anh ta đành miễn cưỡng nâng ly uống với chủ. uống xong, chuẩn bị ngồi xuống.
“Ngồi nhanh vậy sao?”
Cả phòng quay sang nhìn tôi, chắc nghĩ tôi rồi.
“Không thấy ly sếp chúng tôi trống trơn à?”
Tôi đúng thật, mức muốn cầm dao xử anh trai luôn tại chỗ.
“Vậy… để tôi rót thêm anh ấy nhé?”
Anh trai tôi vẫn không hiểu ý.
“Không cần, không cần…”
“Ly trống nghĩa chủ không uống được nữa. chủ không uống được, thì tôi sẽ uống!”
Tôi giơ cao ly trắng mình.
Trong ánh khiếp sợ cả bàn, chủ cố vươn tay ngăn nhưng không kịp.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh trai, cuồng tấn công:
“Nào, uống ! Đang cá à?!”
“ gì , uống tiếp!”
“Đừng giả vờ nhát gan, hôm nay với anh, mất !”
Tôi túm cổ áo anh ta, ép uống hết ly ly khác.
Ấn đầu bắt uống sạch sẽ.
Kết quả, cuối cùng anh ta nôn xanh, tôi thì ngất luôn tại bàn.
anh – không ai tỉnh nổi.
Khi được chủ đưa về nhà, tôi lờ mờ nghe thấy mọi đang cuồng khen ngợi màn “tử chiến” tôi.
Chỉ chủ thở dài nặng nề, cái gì cũng không nói.
Sáng hôm , tôi mở đã thấy tiêu rồi – trễ mất tiếng!
Vội chụp lấy điện thoại, thấy tin nhắn từ chủ: bảo tôi hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần làm.
Thứ Sáu được nghỉ, nối liền với ngày cuối tuần.
Ai hiểu được cảm giác sung sướng như lên tiên tôi lúc chứ!
Kết quả, tôi nhắm tận hưởng chưa được phút, cửa chính đã bị gõ rầm rầm.
mở cửa, vẻ lo lắng trên mặt bố mẹ tôi gần như muốn tràn ra ngoài.
“Con , con không sao chứ, ba mẹ tới chống lưng con đây!”
Bố mẹ quay đầu nhìn về phía anh trai tôi đang đứng .
“Đồ súc sinh! Không mau vào xin lỗi mày !”
Anh trai tôi bước vào, mặt xanh đỏ loang lổ, trông rõ trải đêm xỉn thảm hại.
“Mẹ nghe nói con uống , lo phát khóc, nên nấu canh ong mang con, mau uống !”
“Ba dậy từ tờ mờ sáng, chợ tận phố cổ mua con món há cảo nhân đỏ con thích nhất, đánh răng rồi , uống xong dạ dày càng phải ngon mới được.”
Trong căn hộ thuê bé xíu, chạy tới chạy lui.
Anh trai tôi thì cúp đuôi theo , ngoan ngoãn phụ giúp.
“, mình cùng uống , cũng ? Uống chung nhé?”
Tôi bưng bát nước ong mẹ đưa, ý tốt mời anh trai.
“Nó không được uống!”
“Nó không được uống!” – bố mẹ đồng thanh quát lớn, làm tôi giật mình co rúm cả vai.
“Nó chuốc ruột thế , mặt mũi đòi uống ong mẹ đặc chế à?”
“Đúng đấy! Làm anh gì bắt nạt ! May con mẹ vẫn nghĩ nó!”
Anh tôi bị ép ngồi co ro ở góc bàn nhỏ.
Hắn gồng cứng vai, ra vẻ bất cần:
“Cười chết, ong chứ phải vàng đâu, tôi tự mua cũng được.”