Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi và cô vừa buôn chuyện gần nửa tiếng thì cửa phòng vệ sinh bị gõ. Giọng trầm thấp vang lên từ bên ngoài: “Vợ ơi, sao tắm lâu vậy? Cẩn thận thiếu oxy đó.”
Tôi ngập ngừng: “…Sắp ra rồi.”
“Đồ anh để trước cửa nhé.” Anh ta dừng hai giây rồi tiếp, “Hay muốn anh vào giúp mặc?”
Tôi lập tức lúng túng: “Không, không cần, tự làm được!”
Đợi khi đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xuống màn hình, thấy cuộc trò chuyện tràn ngập tin nhắn.
[Aaaa Trần Dịch giục tớ rồi!]
[Đáng ch*t! Anh ta vẫn chưa từ bỏ!]
[Làm sao đây Nhiễm Nhiễm, tối nay tớ có m ấ t không nhỉ?]
[Thôi kệ, con có rồi, nếu m ấ t thì mất từ tám trăm năm trước rồi…]
[Rốt cuộc tớ kết hôn anh ta như nào nhỉ?]
[Tớ thật sự không hiểu nổi… Tớ s ợ anh ta này, sao tớ anh ta chứ!]
[ giục rồi…]
[Thôi được rồi, chít thì chít!]
[Tớ đi đây! Đừng nhớ tớ quá nhé!]
Qua màn hình có cảm nhận được cô ấy như sắp ra trận.
Tôi do dự gõ chữ: [Cậu ổn chứ?]
Không ai trả lời.
Có lẽ đang bị Trần Dịch “ à ạ”.
Tôi tắm qua loa rồi hết dũng khí mở cửa phòng vệ sinh.
đang nằm trên giường đọc sách.
Anh ta không nhìn tôi, không giục, nhưng tỏa ra một tín hiệu rất mạnh rằng “đang đợi tôi”.
Tôi lê la mãi tận 12 giờ đêm.
Cuối hết can đảm nằm một giường anh ta.
Vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng anh ta gập sách .
Ngay sau đó, lưng tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Anh ta ôm c ặ t tôi.
Hôn chỗ này, cọ chỗ kia, như nâng niu một món đồ chơi anh rất yêu thích.
Cơ tôi vô thức căng cứng .
Cuối , anh hôn nhẹ vào d á tai tôi: “Phương Thời Duyệt x/ấu anh à?”
“Hả?” Tôi trợn tròn mắt.
“Sao anh cảm giác bài xích anh quá.” Anh ấy nhỏ giọng than thở, “Ra ngoài một ngày, về không gần gũi anh .”
“…”
Tôi chỉ có gắng dỗ dành: “Không có, anh đừng suy nghĩ nhiều, đi!”
Nhưng anh ấy vẫn không buông tha: “Vợ ơi, hôm nay chưa yêu anh.”
Tôi khó nhọc thốt lên: “… yêu… anh.”
“Nghe miễn c ư ỡ g quá,” anh ta hậm hực hừ nhẹ, “là chê anh rồi đúng không, là không yêu anh đúng không, là ra ngoài có một ngày yêu khác rồi đúng không.”
“…”
Tôi thật sự khó liên kết trước mặt hình tượng nam thần lạnh lùng thời học sinh.
một có thay đổi nhiều sao?
Tôi dỗ dành mãi tận 2 giờ sáng.
Lúc tôi mơ màng , miệng vẫn đang dỗ: “Ngoan, thích anh nhất rồi, đừng quậy , được không?”
Một giấc kéo dài khi trời sáng hẳn.
không ở bên cạnh.
Tôi nâng cánh tay mỏi nhừ lên để điện thoại, gửi cho tôi cả đống tin nhắn.
[Tớ không ổn, thật sự không ổn!]
[Bị cọ cọ rồi aaaa!]
[Đáng ch*t Trần Dịch! Chân tớ không sạch sẽ !]
[Nhiễm Nhiễm, tớ phải tìm cậu!]
[Ngày tháng này tớ không sống thêm nổi , ở thêm tí chắc tớ sẽ phát đ ê !]
[Aaaaaaa!]
Tôi hoàn toàn hiểu sự đ ê l o ạ , vì nghĩ chuyện tối qua tôi muốn phát đ ê .
giới lớn thật đáng s ợ!
Tôi và cô vẫn hợp giới Makka Pakka hơn.