Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Ngủ Một Giấc Thức Dậy Kẻ Thù Thành Chồng

Ta bình như người già:

“Ôn cố tri tân, ngươi đừng quan tâm, đặt món ăn xuống đi đi.”

Phó Dữ ngồi trên ghế, không động đậy, nhìn ngoài trời, cẩn thận hỏi:

“Ngươi khi đi ngủ?”

Ta dừng lại bút trong tay, chậm rãi mới hiểu ý của hắn, nghiêm túc đáp:

“Trong thời gian Phó phủ, ta ngủ trong thư phòng, ngươi ngủ chỗ của ngươi, không cần quan tâm đến ta.”

“Không được.”

Hắn trông thật đáng thương:

“Ba ta đều ngủ nhau, ngươi không bên, ta ngủ không được.”

Ta không thèm ngẩng đầu lên: “Ngủ không được để lương y kê thuốc, nếu thuốc hiệu quả, cả đời này không cần tỉnh lại nữa.”

“……”

Phó Dữ sắc mặt vẫn luôn ôn hòa: “Nếu ngươi ngủ thư phòng, tối nay ta sẽ đốt cháy nơi này.”

“……”

Ta bẻ đôi cây bút lông sói trong tay.

Vậy cả hai đừng ngủ nữa.

Ta không chịu nổi, cuối nửa đêm đã ngủ gục trên bàn.

Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình và Phó Dữ đang nằm trên chiếc giường bằng gỗ sơn mài khắc hoa.

May mắn lần này ta mặc trung y, cơ thể không có cảm giác kỳ lạ, vẫn giữ được thể diện, Chỉ hắn ôm ta thật chặt trong lòng, tay đặt trên thắt lưng ta, gần như sắp chạm vào mông ta !

Ta hít một hơi thật sâu, vung một cú đá mạnh.

“Á!”

Phó Dữ trong giấc mơ đột ngột tỉnh dậy, không phòng bị đã lăn xuống đất: “Giang Hàn, ngươi vậy!”

Ta đang trách hắn vài câu, bỗng nhiên nhận tình trạng của hắn không ổn.

Giọng hắn khàn đặc, gò má ửng đỏ, phản ứng chậm chạp hơn bình thường.

Hắn khó chịu tựa tay lên trán, cười khổ một tiếng: “Nương tử, ngươi giết chết phu quân của ngươi sao?”

Phó Dữ có vẻ như bị bệnh .

Hắn đêm bị ta ép phải chịu rét cả đêm, ban lại bị mưa ướt, tối lại ta thức khuya, ta có phần trách nhiệm trong việc này.

Hơn nữa bị ta đá một cú.

Ta không chấp nhặt với bệnh nhân, ngượng ngùng duỗi tay đỡ hắn lên giường.

Khi chạm vào trán, quả thật hắn nóng lắm.

Ta cho hắn uống nước, vẫn không quên trêu chọc: “Phó Dữ, ta tưởng ngươi bất tử, ai ngờ ngươi này.”

Phó Dữ không nói , đôi mắt hắn chăm chú nhìn ta, bộ trung y màu trắng nhạt tôn lên thân hình gầy gò của hắn.

Ta không biết vì sao lại nghĩ như vậy.

Thật kỳ lạ, ta lại cảm hắn này có vẻ… thật đáng thương.

Không giống vẻ tự tin như mọi khi, đầy mưu mô, tính toán không lộ một sơ hở.

Hắn con người, yếu đuối.

Ta vội vàng quay đi, đứng dậy ngoài.

Phó Dữ nắm chặt cổ tay ta: “Nương tử, ngươi đi đâu?”

Ta không muốn tranh luận về cách xưng hô nữa, khó chịu đáp: “Đi mời lương y, ngươi muốn bệnh chết trên giường sao?”

Hắn đành buông tay , có luyến tiếc, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi đừng đi lâu quá, ta sợ ngươi sẽ chạy mất.”

“……”

Ta đi ngoài sân, lắc đầu thật mạnh.

Ta không thể hiểu được, Phó Dữ từ khi lại trở nên bám dính như vậy?

Hơn nữa không phản kháng khi bị đánh, không cãi lại khi bị mắng, trông hắn có vẻ như dễ bị tôi ức hiếp, chẳng có kháng cự .

Ta đấu một mình với hắn chẳng có thú vị.

Phó Dữ uống thuốc xong cần phải nằm nghỉ, ta tiếp tục quay lại thư phòng lật xem các tấu chương các .

Hai trôi chẳng xem được bao nhiêu, chỉ cảm lòng như lửa đốt, rối bời.

Chuyện tình cảm vẫn chưa giải xong, cuối vẫn ta hao tâm tổn trí.

Ta bảo tiểu Cảnh đưa thư cho Lâm Văn , hẹn hắn gặp mặt trà quán.

Lâm Văn đã đợi từ rất sớm, khi nhìn ta đến, trên mặt liền nở nụ cười rạng rỡ: “ Hàn.”

Ta ngồi xuống diện hắn, thẳng thắn hỏi: “Văn , ngươi giờ vẫn thích ta không?”

“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Hắn ngại ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Mặc dù đã có hiểu lầm, lòng ta với ngươi vẫn không thay đổi.”

“Ta mơ ước được cưới ngươi nương tử.”

“Vậy sao ngươi lại đồng ý chuyện hôn sự với công chúa?”

Lâm Văn do dự một , không nói tiếp.

Ta tiếp lời: “Ta đã thành thân ba , tuyệt không thể để ngươi vì ta mà cô đơn cả đời, được , chuyện này ta không hỏi nữa.”

“Bây giờ có hai con đường mặt ta.”

“Đầu tiên, ngươi chủ động hủy hôn với công chúa, nhận lỗi và xin lỗi nàng, ta sẽ ly hôn với Phó Dữ.”

“Con đường này sẽ gặp phải nhiều khó khăn, ta sẽ nhau mặt.”

“Khi ta đều trở lại trạng thái tự do, ngươi đến Giang phủ xin hôn, ta sẽ thức bên nhau.”

Có lẽ vì giọng ta quá bình , Lâm Văn ngạc nhiên trợn mắt, lắp bắp nói: “ Hàn, chuyện này… chuyện này có vẻ đột ngột quá.”

“Mấy gặp ngươi, ta cảm ngươi đã thay đổi rất nhiều, ngươi và Phó Tể tướng có phải gặp vấn đề trong tình cảm không, nên đột nhiên với ta lại nhiệt tình như vậy?”

Ta ngây người một , không hiểu tại sao hắn lại suy nghĩ như vậy. ta không biết phải giải thích thế với hắn.

Nhìn vẻ mặt của ta có khác lạ, hắn vội vàng nói: “ Hàn, xin lỗi, ta không phải ý đó.”

Hắn siết chặt tay ta, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử:

“Công chúa Tịch Dung yêu ta suốt nhiều , mấy mới hôn sự, nếu ta hủy hôn ngay này, sau này ta sao có thể đứng vững?”

“Hơn nữa, chuyện hôn sự của ta và công chúa do Hoàng thượng ban cho, vậy chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng phẫn nộ.”

Phó Tể tướng nữa…”

Hắn tức giận nói.

đó Phó Tể tướng ta và ngươi nhau, ngay sau đó sai người tố cáo ta, tiết lộ chuyện ta thu mua tranh cổ, Phó Tể tướng quả thật có thể đụng tay vào mọi việc, không biết đã đặt bao nhiêu tai mắt xung quanh ta…”

“Vậy nên, có thể cho ta thời gian, để ta suy nghĩ kỹ được không?”

Trong lòng như có thứ đó hoàn toàn trống rỗng.

Ta im lặng rút tay về.

Hắn với ta có tình cảm, về chuyện cưới ta không hề kiên .

Chưa bao giờ kiên .

Nếu không, ba đã không dễ dàng vi phạm lời hứa của ta vì mấy câu khiêu khích của Phó Dữ.

“Không cần phải suy nghĩ nữa.” Ta nói.

Cây trái ép buộc sẽ không ngọt, hắn luôn do dự, sợ hãi mọi , vậy sao ta phải miễn cưỡng ép buộc hắn?

Chương 6 tiếp :

Tùy chỉnh
Danh sách chương