Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 02

6

Âm thanh nước thuốc sôi sục “ục ục ục” trong nồi kéo ta về thực tại.

Ta dùng tấm vải bông nhấc nắp nồi lên, rót nước thuốc ra, để nguội bớt rồi quay lại phòng.

Trần Xuân Trì đã ngủ.

Ta đặt bát thuốc qua một bên, khẽ gọi hắn:

“Trần Xuân Trì, dậy đi, uống thuốc nào.”

Ta khẽ lay Trần Xuân Trì, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích. Đưa tay sờ trán hắn, ta nhận ra nó nóng hổi.

Đại phu Vương đã nói rằng việc giải trừ độc tố trong cơ thể cần có thời gian, trong quá trình ấy có thể sẽ sốt đi sốt lại. Ông dặn ta không cần lo lắng, chỉ cần kịp thời đút thuốc là được.

Lời là vậy, nhưng vấn đề là giờ thuốc chẳng thể nào đút vào miệng hắn được.

Ta nhìn gương mặt cương nghị của Trần Xuân Trì, rồi lại nhìn bát thuốc trong tay, bất lực thở dài.

“Thôi thì… lần đầu còn ngại, lần hai chẳng lạ gì nữa. Đút thôi.”

Có lẽ vì biết Trần Xuân Trì đã qua khỏi cơn nguy hiểm, tâm tình ta bỗng thảnh thơi hơn, trong lòng còn len lỏi vài phần ý nghĩ kỳ lạ khi đút thuốc cho hắn.

Lại gần nhìn kỹ, từng đường nét ngũ quan của hắn đẹp đến mức làm người ta rung động. Một người miệng lưỡi cay nghiệt như hắn, vậy mà đôi môi lại mềm mại ngoài sức tưởng tượng, khiến người khác muốn thân cận hơn.

Đút đến ngụm cuối cùng, ta không nhịn được mà nhẹ nhàng cắn một cái lên môi hắn.

Cảm giác thật tốt, thế là cắn thêm một cái nữa.

Vẫn chưa đủ… lại thêm một cái nữa.

Lén lút ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trần Xuân Trì vẫn yên tĩnh ngủ, không có chút phản ứng nào, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, trong lòng ta bỗng dấy lên chút vui vẻ.

Đây chẳng phải là Trần Xuân Trì đó sao? Người khiến biết bao thiếu nữ kinh thành vừa yêu vừa hận ấy!

Đúng là ta lời to rồi!

7

Đến tối, ta mới thực sự thấy bối rối.

Trước kia, dù sống chung một phòng, Trần Xuân Trì vẫn luôn ngủ trên chiếc sạp mềm.

Ta từng đề nghị rằng chiếc sạp ấy quá nhỏ, nếu cần, ta có thể ngủ ở thư phòng. Nhưng hắn lập tức bác bỏ:

“Nàng muốn cả kinh thành đều biết ta bạc đãi thê tử sao?”

Hắn đã nói vậy, ta cũng không tranh cãi nữa.

Nhưng giờ, Trần Xuân Trì đã mất trí nhớ.

Hắn vỗ nhẹ vào chỗ bên trong giường, thản nhiên nói:

“Phu nhân, ta đã làm ấm chăn rồi, mau tới đây.”

Ta ngượng ngùng xua tay:

“À… không, không cần đâu, ta thích ngủ trên sạp mềm hơn.”

Nói xong, chẳng dám nhìn vẻ mặt của Trần Xuân Trì, ta vội vàng cuống cuồng nằm xuống sạp.

Phía sau truyền đến tiếng loạt soạt khe khẽ.

Ta nhắm chặt mắt, làm như không nghe thấy.

Nhưng bất thình lình, cơ thể ta bỗng nhẹ bẫng – ta bị hắn bế ngang lên.

“Ngài làm gì vậy!”

Hắn đặt ta lên giường, vẻ mặt nghiêm nghị, chính trực nói:

“Chúng ta không phải phu thê sao? Phu thê vì cớ gì phải ngủ riêng? Phu nhân, là ta làm gì không đúng ư?”

Một tràng câu hỏi của hắn khiến ta nghẹn lời, nhất thời không biết đáp thế nào.

Muốn nói ra sự thật, nhưng lại nhớ lời đại phu dặn không được kích thích hắn.

Ta đành cắn răng, đáp đại:

“Không… không phải. Ngài nói đúng, phu thê thì nên ngủ cùng nhau.”

Trần Xuân Trì lại nở nụ cười, đẹp tựa hoa xuân nở rộ, khiến lòng người mê mẩn.

Hắn đặt ta xuống chăn, sau đó cũng trèo lên giường nằm bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên ta nằm chung giường với người khác giới, trong lòng không khỏi hồi hộp. Ta dứt khoát quay mặt vào tường, cố trấn tĩnh.

Thế nhưng, một cánh tay rắn chắc và đầy sức mạnh lại vòng qua eo ta, kéo cả người ta vào lòng hắn.

Hắn cọ nhẹ lên đỉnh đầu ta, rồi thở dài mãn nguyện:

“Phu nhân, ta thật sự rất thích nàng, thích vô cùng.”

Áp sát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, ta nghẹn lời, một lúc lâu mới thốt được một tiếng:

“Ừm…”

“…”

Nhắm mắt im lặng một lúc, cuối cùng ta không chịu được nữa, khẽ nói:

“Này, Trần Xuân Trì, ngài… ngài dịch ra một chút được không?”

Hắn hơi khựng lại, rồi lùi ra một chút. Giọng nói khàn khàn, mang theo chút tủi thân:

“Phu nhân…”

“Ta không cố ý.”

Ta: “…Không sao.”

Nhưng độ nóng trên mặt ta, thế nào cũng không hạ xuống được.

8

Đêm đó, ta hầu như không ngủ được.

Sáng hôm sau, Trần Xuân Trì lại tinh thần phấn chấn, gương mặt rạng rỡ tựa xuân hoa.

Ta soi mình trong gương đồng, nhìn thấy hai quầng thâm lớn dưới mắt, lập tức cảm thấy tình thế đã trở nên nghiêm trọng.

Triều đình sao có thể thiếu vắng một vị đại nhân thẳng thắn, gặp ai cũng có thể “xả giận” như Trần Xuân Trì đây!

Thế nhưng, đại phu Vương vẫn không đưa ra được nguyên nhân cụ thể, chỉ không ngừng nhắc nhở rằng phải giữ cho bệnh nhân bình ổn cảm xúc.

Không còn cách nào khác, ta đành viết thư cầu cứu gửi đến Tần Thanh Nhiên – người đang du sơn ngoạn thủy khắp chốn.

Không ngờ, chỉ ba ngày sau, Tần Thanh Nhiên đã xuất hiện.

Câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy ta là:

“A Tuyết, cuối cùng ngươi cũng quyết định hòa ly rồi sao?”

Ta điên cuồng nháy mắt ra hiệu, nhưng vẫn không ngăn được Trần Xuân Trì nghe thấy.

Gương mặt hắn thoáng tái nhợt, bàn tay run rẩy nắm lấy tay ta, giọng nói mang theo sự bất an:

“Phu nhân, hắn nói hòa ly là có ý gì? Nàng không cần ta nữa sao?”

Ta cuống đến độ muốn phát khóc, vội vàng trấn an:

“Không có, không có đâu, ngài nghe nhầm rồi. Hắn nói… nói là hạ lễ! Đúng vậy, hạ lễ! Hắn còn nợ chúng ta một phần quà mừng hôn lễ.”

Trần Xuân Trì vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng:

“Thật chứ?”

Ta liền gật đầu cam đoan:

“Thật, thật hơn cả vàng thật.”

Hắn nheo mắt, trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Vậy phu nhân hôn ta một cái.”

Ta nhìn sang Tần Thanh Nhiên đang đứng bên cạnh, thật sự không làm nổi chuyện như vậy, chỉ có thể nhỏ giọng đáp:

“Tối nay được không? Thanh Nhiên còn đang ở đây mà.”

Ánh mắt Trần Xuân Trì lướt sang Tần Thanh Nhiên, bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

Ta thầm thở dài. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “khắc tuổi”? Dù đã mất trí nhớ, hắn vẫn ghét Tần Thanh Nhiên như ngày trước.

Tần Thanh Nhiên cũng chẳng tỏ ra thiện ý, ánh mắt đầy vẻ không vui.

Tần Thanh Nhiên nhếch mép, cười lạnh:

“Nghe A Tuyết nói, ngươi mất trí nhớ rồi?”

Trần Xuân Trì đáp lại bằng giọng điệu sắc lạnh:

“Gọi phu nhân của ta thân thiết như thế, e là không hợp lễ nghi.”

Tần Thanh Nhiên không chịu nhường nhịn, lạnh lùng nói:

“Từ nhỏ ta đã gọi như thế, cần gì ngươi phải xen vào?”

Trần Xuân Trì nhếch môi, khẽ cười chế nhạo:

“‘Tương thử hữu bì, nhân nhi vô nghi.'”

Ta nghe mà đau đầu, vội kéo Trần Xuân Trì sang một bên, khẽ thì thầm bên tai hắn:

“Trần Xuân Trì, đây là Tần Thanh Nhiên, y thuật của hắn rất cao minh, ta mời hắn tới để khám cho ngài. Ngài đừng gây sự với hắn được không?”

Cả người Trần Xuân Trì bỗng cứng đờ.

Tần Thanh Nhiên khoanh tay, im lặng cười nhạt.

9

Tần Thanh Nhiên là con của cố nhân của cha ta, do cha mẹ hắn mải du ngoạn bốn phương nên từ nhỏ đã sống nhờ trong nhà ta.

Y thuật gia truyền của hắn, phải nói một câu “cứu người chết, nối xương tan” cũng không hề quá lời.

Ta tin rằng, nếu hắn ra tay, nhất định có thể chữa được chứng mất trí nhớ của Trần Xuân Trì.

Thế nhưng, Trần Xuân Trì lại tỏ ra bài xích Tần Thanh Nhiên đến cực độ, nhất quyết không để hắn bắt mạch.

Tần Thanh Nhiên lạnh lùng nhìn ta đang cố gắng thuyết phục Trần Xuân Trì, đột nhiên lên tiếng:

“Trần Xuân Trì, ngươi đang giả bộ đúng không?”

Ta sững người, nghi hoặc nhìn về phía Trần Xuân Trì.

Hắn khẽ mở to mắt, ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng. Chỉ một giây sau, đôi mắt hắn đỏ hoe, như thể nước mắt sắp rơi xuống.

Ta hoàn toàn kinh ngạc, trong trí nhớ của ta, chỉ có Trần Xuân Trì làm người khác khóc, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn có bộ dáng này!

Nhìn biểu cảm của hắn, Tần Thanh Nhiên lập tức nhảy dựng lên:

“Trần Xuân Trì, ngươi không thấy ghê tởm sao?”

Nhưng Trần Xuân Trì lại ấm ức níu lấy vạt áo ta, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp, khẽ hỏi:

“Phu nhân, ta với hắn không thù không oán, sao hắn lại bôi nhọ ta như vậy?”

Không thể không nói, Trần Xuân Trì vốn đã là người tuấn mỹ xuất chúng, giờ đây, dáng vẻ mơ hồ muốn khóc của hắn lại càng khiến người khác không kìm lòng được.

Vẻ mặt u sầu, ánh mắt ngấn nước của Trần Xuân Trì càng khiến người ta nhìn vào là mềm lòng ngay lập tức.

Ta nâng gương mặt hắn lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt, giọng đầy thương xót:

“Đừng khóc, ta tin ngài.”

Thế nhưng, Trần Xuân Trì lại càng thêm tủi thân, cắn nhẹ môi dưới, nói giọng nghẹn ngào:

“Ta không muốn hắn chữa.”

Ta nào còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, lập tức đáp lời:

“Được, được, chúng ta không để hắn chữa nữa.”

Tần Thanh Nhiên giận đến nghiến răng:

“Dương Tuyết Tịch, ngươi bị ngốc à? Hắn lừa ngươi đến xoay mòng mòng thế kia!”

Ta nghiêm giọng:

“Hắn có lừa ta hay không, chẳng lẽ ta không tự nhìn ra được?”

Tần Thanh Nhiên nhìn ta không thể tin nổi, một lúc sau liền đùng đùng quay người, đóng sầm cửa bước ra ngoài.

10

Bóng lưng Tần Thanh Nhiên rời đi đầy giận dữ, ta chợt nhận ra hành động vừa rồi có phần không phải với hắn.

Dù sao, ta là người đã cầu xin hắn đến, vậy mà lại khiến hắn tức giận bỏ đi.

Nghĩ đến đây, ta cất bước định đuổi theo xin lỗi.

Nhưng chưa kịp đi xa, phía sau đã vang lên một tiếng “bịch”, quay lại thì thấy Trần Xuân Trì đã ngất xỉu trên giường.

Ta quay đầu nhìn Tần Thanh Nhiên, rồi lại nhìn Trần Xuân Trì đang nằm bất tỉnh, cuối cùng đành bước chân trở lại.

Trời rộng đất lớn, nhưng bệnh nhân là quan trọng nhất. Nghĩ rằng Tần Thanh Nhiên có lẽ mang lòng bác ái của một thầy thuốc, hẳn sẽ không trách ta.

Ta vội sắc thuốc, từng ngụm từng ngụm đút cho Trần Xuân Trì uống. Lúc này ta không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc “lợi dụng” nữa, chỉ toàn tâm lo lắng cho bệnh tình của hắn.

Đợi khi hắn tỉnh lại, nhất định ta phải nói rõ ràng, cứ thế này kéo dài cũng không phải cách.

Không ngờ, lần này Trần Xuân Trì ngất đến tận lúc trăng treo lơ lửng trên cành cao.

Ta không biết mình đã gục trên bàn ngủ quên từ lúc nào, chỉ khi cảm thấy có thứ gì đó nặng trĩu trên lưng, ta mới nhận ra hắn đã đắp cho ta một chiếc áo choàng.

Thấy ta tỉnh, Trần Xuân Trì lộ vẻ áy náy, nhẹ giọng nói:

“Phu nhân, ta khiến nàng lo lắng rồi.”

“Xin lỗi, đã làm phu nhân tỉnh giấc.”

Ta lắc đầu, nhẹ giọng hỏi:

“Ngài cảm thấy thế nào rồi?”

Trần Xuân Trì mỉm cười, đôi môi khẽ nhếch mang theo ý cười dịu dàng:

“Rất tốt, phu nhân đừng lo lắng.”

Nói xong, hắn lại nhẹ nhàng bảo:

“Trời đã khuya, để ta bế nàng lên giường nghỉ ngơi.”

Chẳng chờ ta kịp đáp lời, hắn đã thành thạo bế ta lên, đặt xuống giường.

Những ngày qua chung giường chung gối khiến ta không còn cảm thấy ngượng ngùng như trước, thậm chí còn vô thức tựa vào lồng ngực của hắn.

Cơ thể Trần Xuân Trì lúc nào cũng ấm áp, như một túi sưởi bằng người, trong tiết trời đông lạnh giá này, lại càng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Được hơi ấm bao bọc, ta dần dần chìm vào cơn buồn ngủ. Nhưng giữa cơn mơ màng, hắn lại nhẹ nhàng xoay người ta lại, để mặt đối mặt với hắn.

“Sao vậy?”

Vì ngái ngủ, giọng ta nghe mềm mại, mơ hồ.

Ánh mắt hắn thoáng vẻ tủi thân, nhìn ta như đang oán trách:

“Phu nhân còn nợ ta một nụ hôn.”

Từ trong trí nhớ lờ mờ, ta lục lọi được ký ức về chuyện đó, mơ màng gật đầu:

“Ừ, đúng rồi, hình như có việc này.”

Hắn tiến lại gần hơn, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng vang bên tai:

“Vậy, ta có thể đòi lại không?”

Trong cơn mơ hồ giữa tỉnh và mộng, ta đáp một cách vô thức:

“Được… được mà.”

Chỉ trong nháy mắt, phía sau đầu ta bị một bàn tay lớn áp chặt, và đôi môi nóng bỏng của hắn mạnh mẽ phủ xuống.

Ta bừng tỉnh, đôi mắt mở to.

Không, không phải thế này!

Ta vừa định mở miệng phản đối, nhưng hắn đã thuận thế tiến sâu hơn, chiếm lấy mọi lời ta chưa kịp thốt ra.

Đôi mắt màu hổ phách của hắn ánh lên vẻ trầm lắng, như muốn cuốn trọn ta vào thế giới của hắn.

Đôi mắt màu hổ phách của hắn ánh lên sự chiếm hữu đầy đáng sợ, khiến lòng ta không khỏi run rẩy.

Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, ta đã vội vàng quay mặt đi, không dám đối diện. Nhưng bàn tay của Trần Xuân Trì lại nhẹ nhàng giữ lấy cằm ta, ép buộc ta phải nhìn thẳng vào hắn.

“Phu nhân, nhìn ta đi, nhìn xem ta đang hôn nàng thế nào.”

Lời nói này, quả thật là ngôn từ của hổ sói!

Mọi phản kháng của ta bị khóa chặt dưới đôi mắt kiên định ấy. Ta như bị thôi miên, không thể rời ánh nhìn khỏi hắn.

Ta nhìn thấy một người từng như pho tượng vô cảm, lạnh lùng, nay lại chìm sâu vào cõi trần tục, bị ái tình nhuốm màu, ánh lên sắc thái đầy quyến rũ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương