Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Tôi đã nghe không ít những câu chuyện về cậu ấm nhà giàu giả nghèo để yêu đương
Những người có chút tiền, để tránh những mối nghiệt duyên chỉ vì tiền, rất thích chơi chiêu này.
Lại có những cậu ấm cô chiêu đơn thuần chỉ muốn ra ngoài chơi bời, cho rằng đối phương không đáng để mình bỏ công sức, hoặc sợ bị dây dưa nên cũng làm như vậy.
Tôi hỏi anh thuộc loại nào, anh lắc đầu.
“Không phải loại nào cả.” Anh móc lấy ngón tay tôi: “Anh đã khôi phục trí nhớ từ rất sớm rồi, nếu nói cho em biết chắc chắn em sẽ đuổi anh đi, anh muốn ở cùng em. Hơn nữa… hình như em không thích anh cho lắm.”
Anh cụp mắt, làm ra vẻ đau lòng.
“Hửm? Em không thích anh ư?”
Tôi không thích anh từ bao giờ chứ.
Không thích đã không nhặt anh về rồi.
Tôi là một người phụ nữ tầm thường thấy sắc nảy lòng tham, chỉ cần anh không hủy dung, tôi có thể thích anh cả đời.
“Có một hôm em gọi điện cho nhân viên, mắng bên A, mắng sếp, cuối cùng mắng cả anh nữa. Nếu anh nói cho em biết anh có ký ức, chắc chắn em sẽ ghét anh.”
Tôi vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra mình đã mắng anh khi nào.
Có lẽ là mắng đến sếp của một khách hàng nào đó, trùng hợp thay, sếp đó lại là anh.
Tôi không thể tin nổi: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
“Thế này còn chưa đủ sao, nếu em phát hiện ra anh chính là người mà em ghét, chắc chắn em sẽ chia tay với anh.”
Kỳ Lăng trông rất thiếu cảm giác an toàn, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Em đâu có thích anh nhiều, em chỉ thích khuôn mặt và cơ thể của anh thôi.”
Ngại quá, cái này mà anh cũng phát hiện ra ư?
Tôi véo má anh: “Đó là ngày xưa. Tự tin lên đi, đừng tự ti.”
Mắt anh lập tức sáng lên.
“Vậy bây giờ em thích gì ở anh?”
Tôi trầm tư: “Ơ… mặt và thân hình à?”
Kỳ Lăng giận dỗi trốn về phòng, tiện thể khóa trái cửa lại.
Tôi ngồi trong phòng khách ngửa mặt lên trời thở dài.
Có còn đạo lý nào nữa không?
Làm ơn đi, đây là nhà của tôi mà, vậy mà dám nhốt tôi ở ngoài!
Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này!
Tôi vừa thầm mắng xong, Kỳ Lăng đã đẩy cửa phòng thò đầu ra: “Sao em không gõ cửa bảo anh cho em vào, em không yêu anh.”
Tôi lau trán, đồ đáng ghét còn biết đổ lỗi ngược.
Tôi đúng là nhặt anh về một cách vô ích mà!
Tôi đẩy cửa ra, tiện thể đẩy Kỳ Lăng ngã xuống, ngồi lên eo anh, véo cằm anh: “Tiếp tục hống hách đi bảo bối, hửm?”
11
Kể từ khi Kỳ Lăng thừa nhận mình không hề mất trí nhớ, một số vấn đề bỗng nhiên sáng tỏ.
Ví dụ như, tại sao nhặt được anh lâu đến vậy mà không có ai đến tìm anh.
Ví dụ như, tại sao tôi lại thấy anh ở Tập đoàn Kỳ thị, rồi mẹ anh lại tìm đến tận nhà.
Kỳ Lăng đưa điện thoại của anh cho tôi.
Vừa hay thanh thông báo ngay trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Ghi chú là Mẹ, nội dung là chuyển khoản.
Tôi vô cùng tò mò nên nhấp vào, còn chưa kịp đếm rõ số 0 trong khoản chuyển khoản, đối phương đã nhanh chóng gửi thêm một câu khác.
[Con trai, con làm ăn được không thế, lâu đến vậy rồi mà còn chưa dẫn con dâu về gặp mặt gia đình để đính hôn kết hôn sao.]
[Haizz, để mẹ dạy con này, con đi mua mấy bộ quần áo nửa kín nửa hở ấy, hoặc làm ướt áo sơ mi, rồi vô tình xuất hiện trước mặt con dâu.]
Tôi: …
Đầu tôi hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng.
Mặc dù hôm đó đã gặp mẹ của Kỳ Lăng, biết bà ấy không giống với những bà mẹ chồng trong truyện hào môn.
Nhưng bà ấy có hơi quá mức, ừm, thật khó tìm được một từ thích hợp để hình dung.
Kỳ Lăng ngồi một bên, vẻ mặt đầy bất lực.
“Mẹ anh ấy cứ hấp tấp, sôi nổi như vậy đó, khoảng thời gian này bà ấy đuổi bố anh ra nước ngoài rồi, không có ai ở bên cạnh nên bà ấy buồn chán lắm, nói là muốn giúp anh cưa đổ em.”
Anh ôm eo tôi, vùi đầu vào vai tôi: “Đâu cần bà ấy dạy, tình cảm của chúng ta đã tốt lắm rồi mà.”
Tôi nghiêng người xoa đầu anh, điện thoại lại báo tin nhắn.
[Con đừng không tin mẹ chứ, nghĩ lại năm xưa, những người thích mẹ con, những người mẹ từng hẹn hò, có thể xếp hàng dài từ Thiên An Môn đến Khải Hoàn Môn đấy.]
Tôi tò mò, dùng giọng điệu của Kỳ Lăng hỏi bà ấy: [Vậy sao mẹ lại ở bên bố con?]
Kỳ Lăng đột nhiên bật cười khúc khích.
Tôi vừa định hỏi tại sao thì thấy mẹ anh trả lời tin nhắn.
[Cái thằng nhóc này, sao lại cố ý hỏi thế? Chẳng phải la vì cứ hẹn hò với người nào là bị người đó cắm sừng à? Mẹ bị cắm sừng năm lần mới gặp được bố con đấy. Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa được không?]
[Vâng.]
Tôi cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Bác gái có kinh nghiệm tình trường phong phú thật.”
Bị cắm sừng năm lần, cũng quá xui xẻo rồi nhỉ, tìm đâu ra năm vị thần tiên đó vậy.
Kỳ Lăng không cười cùng tôi, ngược lại còn nghiêm túc đanh mặt: “Anh với mẹ anh không giống nhau, anh chưa từng yêu đương. Trước đây anh bận học hành công việc, chưa từng yêu đương, sau này bố anh định tìm cho anh một đối tượng môn đăng hộ đối để liên hôn, anh còn chưa đồng ý đã gặp tai nạn rồi gặp em.”
Tôi vòng tay ôm cổ anh, vuốt ve hàng mày và khóe mắt anh: “Ừm, em biết rồi.”
Tôi gặp anh lúc đó, chỉ cần hơi lại gần một chút là anh sẽ đỏ mặt.
Đừng nói là yêu đương, liệu anh có từng tiếp xúc với phụ nữ cùng tuổi trong cuộc sống hay không đã là một vấn đề rồi.
Anh cúi đầu, một tay giữ chặt gáy tôi.
Hồi đó anh ngại ngùng đáng yêu lắm, đâu như bây giờ, cứ rảnh lại bám dính lấy tôi đòi hôn đòi ôm.
Tôi túm lấy áo sơ mi của anh.
Anh áp sát vào tai tôi, dùng giọng trầm thấp khàn khàn tỏ tình: “Bảo bối, anh yêu em.”
Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, hình như mình đã quên mất điều gì đó.
À đúng rồi, rốt cuộc mẹ anh đã chuyển bao nhiêu tiền ấy nhỉ?
Tò mò ghê.