Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bố kể, khi ấy anh ta gõ cửa đến “rầm rầm”, làm xóm mất ngủ, người người đều thò đầu ra xem.
Ngay lúc Trần Thiệu sắp bị bố mình tát một cú trời giáng vì tội bỏ nhà trộm tiền, anh ta đột ngột kéo toạc dây kéo balô, để lộ ra từng xấp tiền đỏ chói trong.
Bố Trần chết trân tại chỗ, còn Trần thì tỉnh táo hơn một , vội vã kéo con trai vào nhà, đóng cửa kín mít không để ai thêm.
“Thật kiếm được tiền về rồi sao?” — tôi không khỏi có kinh ngạc.
Tôi không nhà Trần Thiệu có bao nhiêu tiền, nhưng vào thời điểm này, Alibaba đã sớm phát triển rực rỡ, chuẩn bị niêm yết trên sàn chứng khoán rồi — làm thèm để mắt đến mấy đồng lẻ của nhà anh ta chứ?
Đang lúc tôi còn đang hoang mang chưa hiểu , Trần Thiệu với mặt đầy đắc ý đã bước tới gần tôi.
Chàng trai hai mươi mấy tuổi, dù da có sạm đi vì gió sương, nhưng vẫn không thể che giấu được sức sống bừng bừng của tuổi trẻ.
Anh ta nhìn tôi đầy tự mãn, móc ra một xấp tiền từ trong túi, nhét vào tay tôi rồi :
“Lâm Thính, anh làm ăn lớn phát tài rồi, em anh đi, sau này anh tuyệt đối không để em thiệt thòi đâu.”
Cái gọi là “làm ăn” của Trần Thiệu, thực chất là mang sổ tiết kiệm của cha , đến Hàng Châu buôn đi bán lại kiếm lời.
Dựa vào ký ức của kiếp trước, anh ta đón trúng làn sóng thời đại, trong chớp mắt đã kiếm được một món tiền nhanh chóng.
Tôi cúi đầu liếc nhìn xấp tiền anh ta nhét vào tay mình, rồi nhẹ nhàng đẩy trả lại, mỉm cười hỏi:
“Vậy còn Lý Tri Vi thì sao?”
Sắc mặt Trần Thiệu tối sầm trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười:
“Em đừng đùa , Lâm Thính. Anh đâu phải đồ ngu mà đi nuôi vợ con thằng khác.”
Tôi khẽ cười. hay đấy, Trần Thiệu, miệng lưỡi anh đúng là dẻo quẹo.
Nhưng tôi biết hơn ai hết — anh ta đã sớm thuê nhà riêng Lý Tri Vi, lặng lẽ nuôi cô ta ăn sung mặc sướng, từng từng một nâng niu cưng chiều.
Dĩ nhiên, Trần Thiệu không muốn lập lại vết xe đổ.
Nhưng tiếng lòng của anh ta lại đang gào thét điên cuồng trong đầu tôi:
【Lý Tri Vi đúng là đồ ngu, để tiện nghi cô ta một thời gian là được rồi.
Chờ tiền đẻ ra tiền, tao sẽ đá con đàn bà đó!】
【Lâm Thính là miếng bánh thật ! Đời trước bỏ lỡ rồi, đời này tuyệt đối phải bắt lấy!】
【 kiếp, đợi cái con đĩ Lý Tri Vi đó đẻ xong, tao sẽ đá hai con nó đi, để chúng nó ra rìa mà ăn cứt!
Tao tuyệt đối không để mấy đứa đã hại tao thê thảm kiếp trước được sống yên ổn!】
Tôi nghiêng người né tránh, nhạt:
“Không liên quan đến tôi.”
“Trần Thiệu, tôi cũng không muốn có bất kỳ quan hệ với anh. Sau này làm ơn tránh xa tôi ra một .
Anh không muốn đi học, nhưng tôi thì vẫn muốn.”
Tôi liếc nhìn anh lần cuối, mắt sâu lắng, rồi dứt khoát quay người rời đi.
Bỏ lại Trần Thiệu đó, tay vẫn siết chặt xấp tiền, sắc mặt u ám đến người.
7
Tôi sớm đã quên sạch kiến thức thời đại học.
May mà vẫn còn một năm để chuẩn bị, tôi liền tranh thủ từng phút từng giây ôn luyện điên cuồng để kịp tiến độ.
Tôi học đến quên ăn quên ngủ.
Còn Trần Thiệu lại mang tiền biến mất một thời gian .
Đến khi anh ta quay lại lần , cạnh… lại xuất hiện một người tôi vừa nhìn đã quen thuộc.
Trần Thiệu khó giấu nổi đắc ý, hào hứng giới thiệu cậu con trai cao ráo, lùng cạnh mình.
“Lâm Thính, đến chào em trai anh cái nào. Cậu ấy tên là Kỷ Thời Minh.
Em chắc không biết đâu, cậu ấy là con trai của nhà giàu thành phố mình đấy. Bây giờ anh làm việc.”
Tôi khẽ khựng lại, cố gắng kìm nén cơn run rẩy khắp người, cúi đầu thật thấp, giả vờ ngoan ngoãn yếu đuối.
Kỷ Thời Minh lười biếng nâng mi mắt, nhìn hờ hững quét một vòng trên người tôi, dừng lại thoáng chốc ở chiếc băng che mắt y tế rồi khẽ gật đầu chào.
Trần Thiệu vẫn đang vô cùng tự mãn, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại “chiến tích” của mình — làm sao phát hiện ra cơ hội kinh doanh, làm sao lấy lòng được bố của Kỷ Thời Minh, làm sao người ta hào hứng đầu tư, và làm sao để vị đại thiếu gia này “tự nguyện” đến làm đàn em mình.
Lúc Trần Thiệu đang thao thao bất tuyệt, Kỷ Thời Minh cạnh mỉm cười, khóe mắt cong cong, mặt dịu dàng dễ gần.
Mỗi khi Trần Thiệu kể đến đoạn cao trào, Kỷ Thời Minh còn phối hợp vỗ tay khen ngợi, nụ cười nhàn nhạt gió xuân.
Hai người một tung một hứng, nhìn vào giống anh em thân thiết chí cốt.
Trần Thiệu không nhận ra, vẫn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, tưởng rằng Kỷ Thời Minh thật kính nể mình, đắc ý đến mắt phát sáng.
Nhưng tôi thì nhìn rất — mặt của Kỷ Thời Minh bây giờ, ràng là đang cố nén một bụng âm mưu, chờ thời cơ lôi Trần Thiệu xuống bùn.
Kỷ Thời Minh có rất nhiều sở thích… đặc biệt. Mà độc chính là sở thích nâng người ta tận mây xanh sau đó đạp thẳng xuống địa ngục, rồi từ trên cao thản nhiên ngắm nhìn cảnh tượng người ta chật vật, khốn đốn đến không ngóc đầu nổi.
Kiếp trước tôi không hiểu được kiểu hành xử tàn nhẫn ấy.
nhớ , khi ấy Kỷ Thời Minh ôm tôi, cười rạng rỡ, dịu dàng vang tai:
“Vợ à, em không cái mặt của bọn ngốc ấy khi rơi từ thiên đường xuống địa ngục rất thú vị sao?
ràng buồn cười lắm mà, vợ à, sao em không cười?”
Gương mặt cười mà không cười trong ký ức kia, dần dần chồng khớp với Kỷ Thời Minh trước mắt, tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Trần Thiệu tạm rời đi điện thoại, Kỷ Thời Minh liền quay mắt về phía tôi, nhướng mày, đầy tò mò quan sát.
Ngay sau lưng tôi, cậu ta đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
“Cô cũng là bạn gái nhỏ của anh ta à?”
Tôi lập tức nhíu mày quay đầu lại, lùng cảnh cáo:
“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì đừng bậy.”
Cậu thiếu niên trước mắt này… vẫn chưa phải là kẻ tàn nhẫn đến cười thôi cũng đủ người ta đi vào chỗ chết sau này.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng xua đi nỗi sợ hãi đang âm ỉ trong lòng, giả vờ bình tĩnh.
“À, xin lỗi nhé.” Kỷ Thời Minh cười khẽ, lười nhác, “Tôi cứ tưởng cô cũng giống cô gái đang mang thai kia, là bạn gái của Trần Thiệu.”
“Nhưng Trần Thiệu có thật thích cô mà. Anh ta giàu thế, sao cô lại không đồng ý?”
Kỷ Thời Minh bước đến trước mặt tôi, cậu thiếu niên mười tám tuổi nhưng đã cao hơn mét tám, chắn trước tôi một bức tường lớn.
Tôi thật phát ngán khi phải đối mặt với Kỷ Thời Minh — thậm chí còn tôi phiền hơn Trần Thiệu.
“Ý cậu là ? Trong cái thế giới đầy đàn ông này, tôi định phải chọn Trần Thiệu à?”
Tôi lùng lườm cậu ta, “Nếu cậu rảnh rỗi quá không có việc làm, thì đi kiểm tra đầu óc đi.”
Tôi lướt ngang qua cậu ta, không mặn không nhạt:
“À đúng rồi, tiện thể nhớ kỹ một điều — con gái không phải là loài sẽ chết nếu không có đàn ông.”
Tôi cúi đầu, bước nhanh về phía nhà mình, hoàn toàn không muốn dây dưa với Kỷ Thời Minh thêm một câu nào .
Vì vậy tôi cũng không hề nhìn mắt đầy hứng thú của Kỷ Thời Minh khi cậu ta dõi bóng lưng tôi khuất dần.
đến khi tôi đẩy cửa lao vào nhà, trong tai vẫn còn văng vẳng tiếng trò chuyện giữa Kỷ Thời Minh và Trần Thiệu vang từ ngoài cổng.
Kỷ Thời Minh hỏi với lười nhác mà hứng thú:
“À mà… cô gái khi nãy tên là ấy nhỉ?”
“Lâm Thính.” Trần Thiệu lặp lại cái tên với thờ ơ, “Anh giới thiệu với cậu rồi còn ?”
“À, nãy không .”
“Cũng tạm, lớn thêm tí thì ra dáng, giờ thì y cây tre ấy.”
“Vậy à, tôi không để ý mấy cái đó. Nhưng mà… cô ấy đúng là khá thú vị.”
của hai người họ dần dần xa khỏi cánh cổng nhà.
Tôi trong, nắm chặt tay, móng tay gần cắm sâu vào lòng bàn tay — không đau, nhưng rất .
Xem ra… kế hoạch dọn nhà phải được đẩy sớm hơn rồi.
8
Sau khi trọng sinh, tôi không giống Trần Thiệu, ôm mộng lớn muốn khuynh đảo thế giới.
Anh ta muốn thật nhiều, thật nhiều tiền, muốn dựa vào ký ức kiếp trước để trở thành kẻ “trên người, dưới trời”.
Còn tôi, có một mục tiêu duy — giúp bố tránh khỏi tai nạn năm ấy, giữ họ bình an. Sau đó là tránh xa Trần Thiệu, và càng phải tránh xa cái kẻ điên mang tên Kỷ Thời Minh.
Ban đầu tôi định đến hết năm sẽ dọn đi, lặng lẽ cắt đứt mọi dây dưa cũ.
Nhưng xuất hiện của Kỷ Thời Minh tôi bất an đến cực điểm.
là khi một ngày nọ, Lý Tri Vi thân thể bầm tím, bụng bầu đã lớn, cố gắng trèo từ ban công vào phòng ngủ của tôi — nỗi bất an ấy lập tức bị đẩy đến đỉnh điểm.
Lý Tri Vi khó khăn lắm trèo được qua ban công, mệt đến thở không ra hơi, vừa định lấy lại sức lực thì bỗng bắt gặp mắt của tôi.
Cô ta sững lại, thở gấp một nhịp rồi lập tức đưa tay bịt miệng, không dám tiếng, nước mắt rơi lã chã.
Cô nhìn tôi bằng mắt đầy cầu khẩn, nghẹn ngào :
“Làm ơn… đừng với Trần Thiệu… đừng với ai … tôi ở đây một đêm thôi, sáng mai sẽ đi ngay, cầu xin cậu đấy!
Tôi thật … không chịu nổi . Anh ta đánh tôi suốt… ngày nào cũng đánh, tôi muốn trốn, nhưng mãi không thoát được…”
Mấy tháng trước, Trần Thiệu thuê nhà nuôi Lý Tri Vi ngoài. Thời gian đó tạm gọi là quãng ngày dễ chịu hiếm hoi của cô ta.
Nhưng sau này, bụng cô ta ngày càng to, Trần Thiệu cũng kiếm được tiền, bắt đầu ngứa mắt với cô ta.
Ban đầu là tát, sau đó là lấy mắc áo đánh — đánh đến khắp người cô ta chi chít vết bầm, trầy xước.
Lý Tri Vi từng cố gắng bỏ trốn nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị bắt lại. Gần đây, Trần Thiệu còn định đưa cô ta về nhà mình để cha giám sát, đề phòng cô ta “chạy mất”.
May mà trên đường đi, cô ta tìm được cơ hội thoát thân, liều mạng chạy tới đây.
Vừa uống nước tôi đưa, Lý Tri Vi vừa khóc vừa kể lại những tháng ngày kinh hoàng đó tôi , từng câu từng chữ đều run rẩy và tuyệt vọng.