Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Sau khi về nhà, mình cũng không giấu giếm gì, kể hết chuyện giữa mình và Yến Chấp cho mẹ nghe.
Mẹ cũng không mắng, chỉ khẽ:
“Cậu ấy đối xử với con có tốt không?”
Mình gật đầu.
“Con nghĩ sau này hai đứa có kết hôn không?”
Mình ngẩn người, thật ra mình cũng không biết. Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Con thích cậu ấy không?”
Mình lại gật đầu thật mạnh.
Mẹ , ánh mắt sáng lên:
“Gọi là gì, cao nhiêu, thành tích học tập có tốt không, nhà ở đâu?”
“Mẹ, mẹ… cái biểu cảm gì thế này?”
“Mẹ thấy con gái mẹ cuối cùng cũng có người mình thích, mẹ vui mà.”
Từ sau chuyện đó, Yến Chấp ở trường thì dính lấy mình, tan học cũng dính lấy mình. Nhưng đến giờ bọn mình mới chỉ nắm tay, ôm nhau, chứ chưa hề hôn hay đi xa hơn.
Lớp 12 bận rộn, đặc biệt là học kỳ hai, gần như ngày nào mình cũng vùi đầu vào đề thi. Yến Chấp thì suốt ngày dùng ánh mắt oán trách nhìn mình, như muốn nói rằng mình đang lạnh nhạt với cậu ấy.
Thế nhưng, khi mình thật muốn dành thời gian cho cậu ấy thì ngược lại, Yến Chấp lại nghiêm túc thúc giục mình tiếp tục học, không được vì cậu ấy mà sao nhãng.
Phổ Ninh biết chuyện của mình với Yến Chấp, ngày nào cũng nhìn hai đứa như fan nhìn idol, hận không thể soi xuyên bọn mình ra luôn.
Còn Yến Chấp, rảnh rỗi thì thích dụi dụi vào người mình, đôi mắt màu trà cứ nhìn chằm chằm.
Người ngoài thấy thì tưởng cậu ấy là kiểu học bá lạnh lùng, cao ngạo. Ai đâu, lại biết làm nũng.
Mà một khi Yến Chấp làm nũng, mình hoàn toàn chẳng chống đỡ nổi.
“Dục Dục.”
“Hửm?”
Yến Chấp nhìn mình bằng ánh mắt đầy u oán, làm mình chẳng hiểu rốt cuộc cậu ấy sao thế.
“Cậu chưa giờ làm nũng với tớ cả.”
Mình suy nghĩ nghiêm túc một , hình như đúng là chưa từng.
“Mình cũng chưa giờ làm nũng với ai hết mà.” Làm nũng vốn không phải sở trường của mình, thôi thì đừng tự chuốc lấy xấu hổ.
“Nhưng tớ cũng chưa giờ làm nũng với ai khác, tớ chỉ làm nũng với cậu thôi. Vậy mà cậu chẳng làm nũng với tớ lần nào cả.”
Từ sau khi ở bên Yến Chấp, lúc mình bình tĩnh thì nói chuyện cũng ít khi lắp bắp, còn biết đùa giỡn, biết ngây ngô. Nhưng để làm nũng với cậu ấy thì mình thật không biết phải đầu thế nào. Ngay khi mình chuẩn bày ra màn diễn vụng về đầy xấu hổ, thì thầy giáo lại bước vào lớp.
Mình đắc nhìn Yến Chấp — muốn mình làm nũng á, kiếp sau nhé.
Năm lớp 12 không có đại thể thao, huống chi hoạt ấy thường chỉ tổ chức ở học kỳ đầu. Giờ thì bọn mình đang học kỳ hai rồi.
Tan tiết học, Yến Chấp lại bám lấy mình, ép mình phải làm nũng với cậu ấy cho bằng được. Cậu ấy nói rất nhỏ, phía sau hoàn toàn không nghe thấy.
Mình mềm giọng xuống:
“Thế… mình phải làm nũng với cậu kiểu gì đây, anh ~?”
Khi gọi “anh” mình còn cố tình nâng cao giọng một .
Yến Chấp nghe xong lập tức quay mặt sang chỗ khác, vành tai nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt.
22
Chuyện lần đó qua đi, Yến Chấp đặc biệt thích mình gọi cậu ấy là anh. Cho nên sau này mỗi khi mình lơ là cậu ấy, mình chỉ cần khẽ gọi một tiếng anh là cậu ấy lại lập tức nhượng .
Kỳ thi đại học đến gần, mẹ mình chẳng khác nào không phải mẹ ruột, hoàn toàn không quan tâm đến số của mình, chỉ :
“ giờ thì dẫn nó về nhà cho mẹ gặp?”
Mình đáp: “Để một thời gian nữa đã.”
Đến lúc thi, Yến Chấp xoa đầu mình, bảo mình đừng căng thẳng.
Thật ra mình vốn cũng không hề căng thẳng, coi như một kỳ thi bình thường thôi. Có Yến Chấp ở bên, thủ khoa chắc chắn chẳng quan gì đến mình.
Mình gọi cậu ấy lại:
“Yến Chấp, cậu có thể thi được thủ khoa không?”
Yến Chấp mỉm nheo mắt nhìn mình:
“Cậu nói là thủ khoa nào?”
“Cả tỉnh?”
Cậu ấy lại xoa đầu mình:
“Chỗ nào có Yến Chấp anh trai của cậu, thì chỗ đó sẽ không có thủ khoa nào khác.” Rồi cậu ấy dừng lại một , bổ sung:
“Trừ cậu.”
“Anh Yến Chấp…” Thật cậu ấy rất biết cách làm mình vừa buồn vừa xao .
Kỳ thi đại học diễn ra thuận lợi. Ban đầu mình nghĩ mẹ sẽ chẳng đến đón, nhưng không bà lại đến thật. Tim mình đập nhanh , nên mình để Yến Chấp đi .
Khi tra , không tránh khỏi có hồi hộp. Mình muốn xem rốt cuộc những ngày tháng học ngày học đêm vừa rồi có đem lại tiến gì không.
Hệ thống tra sập, mình đợi hồi lâu mới hiện ra.
Khi kết quả hiển thị, mình thấy mấy dấu * che đi một phần. Dù đã chuẩn tinh thần, nhưng thật tận mắt nhìn thấy mình lọt vào top 50 toàn tỉnh thì vẫn không kiềm được xúc .
của mình là 714, cao nhất trong đời mình từng thi, chính là ở kỳ thi đại học.
Mặc dù môn Toán không được như , nhưng các môn khác đều cao bất .
Chỉ tiếc một — hai trường đại học mà bọn mình trúng tuyển lại không ở cùng một thành phố.
Mình gọi điện cho Yến Chấp, cậu ấy máy.
“Yến Chấp, cậu được nhiêu vậy?”
“712.”
Mình sững người — lần này, trong kỳ thi đại học, mình lại thi cao hơn Yến Chấp sao???
Yến Chấp thấy mình im lặng cả nửa ngày, :
“Sao thế, Dục Dục?”
Âm cuối của hai chữ Dục Dục cậu ấy kéo dài, nghe thế nào cũng mang theo ngọt ngào lẫn mập mờ.
“Cậu thật kém rồi, mình còn hơn cậu mấy cơ đấy.”
Yến Chấp vẫn thản nhiên như không, cất giọng nói:
“Vậy thì Dục Dục của chúng ta giỏi , mau lại đây để anh hôn một cái.”
“…”
Đến giờ mình vẫn chưa từng hôn Yến Chấp, nhưng nghĩ nghĩ một lát, mình vội xua tay:
“Dừng, chuyện này để sau rồi nói.”
Chợt nhớ ra gì, mình nghi :
“Mình thi cao hơn cậu, chẳng lẽ cậu lại cố kìm sao…?”
Yến Chấp khẽ khẩy:
“Trong đầu cậu toàn nghĩ cái gì thế? Anh đây chẳng có cao thượng đến vậy đâu, là Dục Dục của chúng ta giỏi thật đấy.”
23
Sau kỳ thi đại học, lớp tổ chức một buổi tụ tập. Khi đi cùng Yến Chấp, bọn mình vẫn nắm tay nhau. Mình cũng không rút ra được, đành để mặc cho cậu ấy nắm.
Cả lớp nhìn thấy thì đồng loạt reo hò trêu chọc. Ở bên Yến Chấp lâu rồi, mình cũng chẳng thấy xấu hổ nữa, thậm chí còn biết đùa lại với mọi người.
Mình sợ cậu ấy lại giống lần nên không cho uống rượu, ai Phổ Ninh lừa Yến Chấp rằng đó chỉ là nước có ga. Yến Chấp uống rồi mới phát hiện là rượu, lại còn uống mấy ly .
Kết quả là mình phải gọi cậu ấy là anh, vừa ôm vừa dỗ dành mãi, cậu ấy mới chịu để mình đưa về nhà.
Khó khăn lắm mới dìu được Yến Chấp về, ai mẹ cậu ấy lại ở trong khách.
“ chào dì, Yến Chấp uống say rồi, nên đưa cậu ấy về.”
Người phụ nữ ngồi trên sofa không hẳn là đẹp, gương mặt đã năm tháng mài mòn in hằn nếp nhăn, nhưng vẫn toát ra dáng vẻ quý phái của một phu nhân nhà giàu.
Bà không trả lời, mình đứng ngại ngùng:
“Dì?”
“ là Bạch Tụng Dục đúng không?”
Nghe như một câu , nhưng mình biết rõ đó là khẳng định.
Bà không nhìn mình, mình chỉ khẽ “vâng” một tiếng.
“ chỉ dựa vào cái vẻ bề ngoài này để quyến rũ con trai tôi sao?”
Tình huống má chồng nhà giàu gây khó dễ, không lại rơi xuống người mình.
“Dì, Yến Chấp uống say rồi.”
“ tưởng con trai tôi thật lòng thích à? Cuộc hôn nhân sắp đặt mà tôi an bài nó không muốn, nên mới tùy tiện tìm một đứa con gái để đối phó. Mà chỉ có loại con gái đơn thuần như mới cam tâm đi theo nó.”
Bà nhạt một tiếng, mình không đáp lại, chỉ nhớ những gì Yến Chấp từng nói với mình.
“Dì, Yến Chấp uống say rồi.”
“Để rồi xem, cứ đắc vài ngày nữa. Chẳng mấy chốc, nó không muốn cưới cũng phải cưới.”
Mình nhìn lên tầng hai nhà họ, khá nhiều, chỉ là không biết cái nào mới là của Yến Chấp.
“ của Yến Chấp ở đâu?”
“Vừa rồi chẳng phải còn gọi tôi là dì sao, giờ tức nên đổi cách xưng hô rồi à?” – bà ta che miệng mỉa mai. Mình cũng không giận, chồng bà ngoại tình, bà biến thành như vậy cũng là dễ hiểu. Nhưng Yến Chấp chưa từng làm gì có lỗi với bà, thế mà bà lại thay cậu ấy đưa ra những quyết định cậu ấy không hề muốn.
“ của Yến Chấp ở đâu, tôi không muốn nhắc lại lần nữa.”
Nghe vậy, bà ta tiến lại gần mình, “Giả vờ cái gì, tôi nói cho biết…”
Bà ta vừa nói vừa định giơ tay tát mình, mình gạt tay bà ta sang một bên, rồi thẳng tay tát lại một cái.
“Con tiện nhân này, mày còn dám đánh tao! Dù cho Yến Chấp thật lòng thích mày thì sao chứ, tao không đồng , cả đời này mày cũng đừng mong được gả cho nó!”
Mình không muốn đôi co , lên tầng, đi từng để tìm. Thấy một căn tông màu xám, mình đoán chắc đây là của Yến Chấp.
Sau khi dìu cậu ấy lên giường, mình mới thở phào nhẹ nhõm. Đang định rời đi thì tay lại cậu nắm lấy. Nhìn ánh mắt đó, nếu không phải khuôn mặt còn đỏ vì men rượu, mình thật sẽ không nghĩ cậu đã say.
“Dục Dục…”
“Ừm?”
Cậu áp sát lại gần, mình chợt nghĩ đến gì đó nên vội vàng che miệng. Cậu hôn lên mu bàn tay mình, sau đó ánh mắt dừng lại nơi cổ mình.
Mình còn chưa kịp phản ứng, cậu đã cúi xuống hôn lên cổ, để lại một dấu hôn đỏ hằn.
Mình phải tốn không ít sức mới đẩy được cậu nằm lại xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu.
Xong xuôi, mình rời đi, còn để lại cho cậu một tờ giấy nhỏ.
24
Mẹ của Yến Chấp nhìn thấy mình thì hừ lạnh một tiếng, mình chẳng buồn để , xe về.
Về đến nhà, mình như trút được gánh nặng. Lời của mẹ Yến Chấp không phải không có lý — tập đoàn bất sản nhà họ Yến lớn đến vậy, sau này đều sẽ thuộc về Yến Chấp. Còn việc tại sao Yến Chấp lại thích mình, chính bản thân mình cũng không hiểu nổi.
Nhưng mình Yến Chấp không phải loại người chỉ vì không muốn hôn mà tùy tiện tìm một gái để đối phó.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mình nhận được nhắn của Yến Chấp:
“Chúng ta chia tay đi.”
Tim mình như khựng lại một tiếng cách, trong đầu tuôn ra cả một đoạn văn dài, cuối cùng chỉ gõ ra được ba chữ: “Tại sao?”
“Anh sẽ không cưới em.”
Năm chữ, vẫn là phong cách nói chuyện quen thuộc của Yến Chấp. Nếu là mình, chắc chắn sẽ nói một đống dài dòng, ví dụ như: “Anh phải hôn mới có lợi cho gia đình, sẽ không cưới một người như em.”
Mình gọi cho Yến Chấp rất nhiều lần, nhưng anh đều tắt máy. Lại gọi hai ba lần nữa, kết quả vẫn vậy.
Mình không đó là phong cách của Yến Chấp, nhưng gọi mãi cũng không được, chỉ đành bỏ cuộc.
Chiều hôm sau mình đến nhà Yến Chấp, nhưng được biết buổi sáng anh đã chuyển đi rồi.
Mình ngạc nhiên không hiểu sao anh có thể dọn đi nhanh như thế, nhưng cũng chỉ có thể quay về.
Gọi lại vào số điện thoại của Yến Chấp, thì đã không còn lạc được nữa.
Mình tìm người xin số hệ của Tưởng Hàng, nhưng cậu ấy cũng nói không thể lạc được với Yến Chấp.
Yến Chấp đã vô hình trung, cắt đứt hết tất cả hệ với mình.
25
Yến Chấp từng nói với mình rằng anh muốn đăng ký vào trường Đại học B, mình cũng đã hứa sẽ nộp hồ sơ giống anh. Vì vậy, khi cuộc gọi tuyển sinh đến, Yến Chấp đã gửi thông cho trường B, chỉ vài ngày nữa là thư báo trúng tuyển cũng sẽ đến.
Sau khi tiêu hóa xong tức đó, định ban đầu của mình — chờ điện thoại gọi đến rồi sẽ trường B — mình dập tắt ngay trong lòng.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Mình máy thì mới biết là từ Đại học B gọi tới. Sau khi giải thích tình hình, mình nói rằng muốn đăng ký Đại học , thế là từ đó trường B cũng không gọi lại nữa.
Sau đó, khi Đại học gọi đến, mình còn cố tình vòng vo đôi . Cuối cùng, đưa ra kiện tốt hơn, mình đồng .
Khi đã bình tĩnh lại, mình lại suy nghĩ lần nữa. Giờ đây mình vẫn không thể hiểu tại sao Yến Chấp lại thích mình. Lời của mẹ anh vang vọng mãi trong đầu, khiến mình đầu dao .
Trong khung trò chuyện, dòng nhắn cuối cùng của Yến Chấp vẫn dừng ở bốn chữ: “Anh sẽ không cưới em.”
Mình chỉ trả lời một chữ: “Ừ.”
Cuối cùng, chỉ thấy hiện lên một dấu chấm than đỏ.
26
Sau đó mình và Yến Chấp không còn gặp lại nữa. Trả lời nhắn của anh xong, cảm xúc căng chặt bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa, mình chui trong chăn khóc thật lâu, khóc đến mức bụng cũng réo đói.
Khi đi ra ngoài, mẹ chỉ liếc nhìn mình một cái, chẳng nói gì.
Nghe mình đăng ký Đại học , Phổ Ninh cũng nộp hồ sơ vào Đại học Sư phạm thành phố gần đó. Phổ Ninh từng tại sao mình lại đột ngột , mình chỉ đáp:
“Mình với Yến Chấp chia tay rồi.”
Phổ Ninh chửi Yến Chấp một trận, nhưng cũng không lý do. Nhìn ấy, hai tháng ấm ức trong lòng mình lại không kìm được, khóc suốt một tiếng trong vòng tay bạn.
Lên đại học, Phổ Ninh nói mình trông xinh hơn nhiều.
năm lớp 12, da mình hơi ngăm vàng, nhưng vào đại học thì trắng ra, ngũ quan cũng thay đổi một . Có lúc Phổ Ninh nhìn mình rồi còn bất hôn một cái lên mặt.
Chủ nhiệm các câu lạc múa, nghệ thuật, mỹ thuật đều đến mời mình, nhưng cuối cùng mình lại CLB quyền anh. Có lẽ do khác biệt, các đàn anh trong CLB lần đầu thấy có gái như mình.
Giờ ở trường đại học, mình được bầu làm hoa khôi của khoa, còn mình và Ninh Ninh đều học khoa Ngữ văn.
Hoa khôi Nam Trung ngày rất xinh, đẹp hơn mình. Mình hồi cấp 3 chỉ có thể coi là xinh xắn chứ chưa đủ nổi bật.
Mỗi ngày tan học, luôn có người đưa thư tình hoặc xin WeChat. WeChat mình vẫn kết bạn vì muốn mở rộng quan hệ, nhưng những lời tỏ tình thì mình thẳng thắn từ chối.
Năm nhất không bận, mỗi ngày học cũng ít tiết. Hầu hết thời gian mình vùi trong ký túc xá để bổ sung kiến thức, chuẩn cho kỳ thi cao học sau này.
Ngày nào mình cũng học, học rồi lại học, đến mức cảm thấy vô cùng nhàm chán, nên đi xin làm ở một tiệm trà sữa. Mình không dám để bản thân rảnh rỗi, vì chỉ cần rảnh là sẽ lại nghĩ đến anh.
Phổ Ninh và Yến Chấp là hai người tốt nhất mình từng gặp trong đời. Giờ mình nói chuyện không còn lắp bắp nữa, còn biết đùa giỡn, trở thành một con người hoàn toàn khác kia.
Mình không trách Yến Chấp. Nhà mình không có công ty tầm cỡ quốc tế, cũng chẳng có giá trị nghìn tỷ. Anh người khác, cũng là dễ hiểu.
Phổ Ninh rảnh rỗi thì thường chạy đến tìm mình. Mấy tháng đầu ấy còn không dám nhắc đến chuyện của Yến Chấp mặt mình, nhưng về sau thì đầu trút giận, mắng anh ta không ra gì.
Sau đó ấy còn dắt theo vài anh chàng đẹp trai tới, nói là để giúp mình “nâng cao khả năng giao tiếp xã ”.
Trong số đó có cả Trì Dục, cậu công tử chơi thân với Yến Chấp.
Tên cậu ta nghe y hệt như nam chính trong tiểu thuyết.
Khi nhìn thấy mình, cậu ấy sững người vài giây. Mà mình vừa thấy đã biết ngay cậu ta là ai.
“Trì Dục.”
“Ừ, cậu học ở Đại học à?”
Mình gật đầu, rồi cả hai cùng rơi vào im lặng.
Thấy tình hình có ngượng ngập, Phổ Ninh vội chen vào khiển bầu không khí:
“Ơ, hai người quen nhau hả? Có chuyện gì, kể nghe coi.”
“À, cũng không có gì. đây từng gặp Bạch Tụng Dục một lần thôi.”
Cậu ta nói rất khéo, không nhắc đến Yến Chấp, nhưng mình vẫn thấy cay xè sống mũi, suýt nữa thì bật khóc.
Mình vội vã kết thúc cuộc trò chuyện với Trì Dục rồi tìm cớ tiễn cậu ta đi. Đúng lúc Phổ Ninh cũng có việc bận, thế là chỉ còn mình ở lại quán trà sữa.
27
Một năm sau, mình đã là sinh viên năm hai. Trong câu lạc quyền anh, các đàn anh vẫn luôn nể tình mình là con gái nên chưa giờ để mình tham gia “thực ” vào các hoạt .
Bây giờ mình đã rất ít khi nhớ tới Yến Chấp nữa.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, câu lạc báo tập hợp gấp — trường sắp tổ chức một trận thi đấu quyền anh. Khi mình đến nơi, như mọi khi, có vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Họ đầu người. trưởng còn đặc biệt dặn mình chỉ cần đứng ngoài xem thôi.
Mình thấy khá hứng thú nên nói:
“ trưởng, để em thử một lần đi.”
Anh ấy khuyên can nhiều lần, mình vẫn khăng khăng muốn tham gia. Cuối cùng anh cho mình một nam sinh có thể lực nhỏ nhất để đấu thử.
Sau khi đeo găng, mình nói với cậu ấy:
“Không cần phải nhường em đâu.”
Cả hai vào thế đứng. Cậu ấy cũng không chủ ra đòn.
Mình hạ chắc chân, đầu tung cú đánh. Cậu ta miễn cưỡng đỡ được. Sau đó mình cũng nhường lại, coi như hòa.
trưởng tập quyền từ năm năm tuổi, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra mình cố tình nhường cậu bạn kia.
Anh nhìn mình:
“Bạch Tụng Dục, em đấu với anh một trận.”
Mình mới học quyền anh vài tháng, nhờ thể chất tốt nên tiến nhanh hơn người khác, nhưng so với trưởng thì chắc chắn không bằng.
Đánh được một lúc, thấy mình sắp không trụ nổi, trưởng mới dừng lại, mỉm nói:
“Đánh khá lắm.”
“Vẫn là trưởng lợi hại hơn.” — mình đáp.
Sau đó, mình tình cờ gặp Trì Dục. Thì ra bấy lâu nay cậu ấy cũng là thành viên câu lạc quyền anh.
Nghĩ lại, mình chợt nhận ra — suốt thời gian qua, mình vẫn luôn sống dưới cái bóng ảnh hưởng của Yến Chấp. Có lẽ giờ này anh ta cũng đã đính hôn rồi nhỉ…