Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Tôi mỉm cười, không phản đối, nhưng vẫn đều đặn chất đầy đồ ăn vặt khắp căn phòng mỗi ngày.
Hai đứa ôm đống đồ ăn ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Tôi nhân tiện chụp lại ảnh chúng, rồi đăng lên trang cá nhân kèm dòng chữ:
“Tội nghiệp mấy đứa , không biết đây đã sống khổ thế nào. Ở nhà tôi, tuyệt đối sẽ không để chúng chịu thiệt. Chỉ cần là thứ chúng thích, tôi tuyệt đối không tiếc .”
thân nhà họ Trần bình luận rần rần dưới bài viết:
“ , chị đúng là một bác tốt, còn tốt hơn ruột chúng nó .”
“Đúng vậy, Bình tính là chứ? Lúc con đang ở giai đoạn quan trọng nhất cấp ba lại bỏ lấy chồng khác. Có ba năm cũng không chờ nổi.”
“Đồ rác rưởi! May cô ta bỏ , nếu không làm có danh chính ngôn thuận nuôi tụi như bây giờ?”
Bình luận còn chưa dứt tôi đổ chuông — là Bình gọi tới:
“Vương , chị lại cho con gái tôi ăn mấy thứ chứ?
Toàn là đồ ăn vặt rác rưởi, ăn vào không có lợi cho cơ . Tôi thấy chị rõ ràng là cố ý.
Từ ngày mai trở , chị nấu canh bổ dưỡng cho chúng mỗi ngày, ăn đồ thanh đạm, mỗi bữa đủ năm món một canh.
Còn chụp ảnh gửi cho tôi để tôi kiểm tra có đạt hay không!”
Tôi bật loa ngoài, mặt Trần Xuân Hạ và Trần Xuân Thu, rơi nước mắt :
“Em dâu à, em lại chị như vậy chứ?
Chị chỉ là thấy tụi thèm ăn quá nên không nỡ từ chối tụi nó thôi.
Nếu em sự không yên tâm, ngay bây giờ đón chúng về .”
“Suy cho cùng em là ruột của tụi , chị có giành giật với em chứ.”
Nghe tôi vậy, hai đứa sinh đôi rõ ràng có chút hy vọng.
Dù cũng là con nít, ai không mong ruột mình quay về?
Thế nhưng Bình lại khiến chúng thất vọng.
“Chị vậy? Em sắp tái hôn rồi, làm có dẫn theo hai cái đuôi phiền phức được?
Nhà chồng sắp cưới của em còn có hai đứa con trai, em chăm sóc tụi nó, đừng có đem hai đứa xui xẻo đẩy cho em .
Giờ chúng nó là trách nhiệm của chị.”
Ánh sáng trong mắt hai đứa sinh đôi vụt tắt.
hai đều cúi đầu.
Tôi là tốt, tôi không chịu được cảnh thấy trẻ con buồn bã.
Thế là tôi nắm tay chúng rồi :
“ nào, bác có hai món quà cho tụi con.”
Khi hai đứa đứng những chiếc đời nhất, bốn con mắt đều sáng rực.
“Bác ơi, bác sự mua cho tụi con ạ?”
“ con từng đợi tụi con thi đại xong được dùng , vì nó ảnh hưởng việc .”
Tôi hỏi thẳng:
“Đừng để ý bà ấy. Tụi con có không?”
Hai đứa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ngay sau tôi liền thanh toán dứt khoát, rồi nhìn chúng nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Tôi còn chụp một tấm hình đăng lên mạng xã hội với dòng chú thích:
“Bọn cần tra cứu tài liệu để tập, tuổi tôi cũng không kèm được , đành bỏ tiền nhờ công nghệ giúp đỡ thôi.”
Đám họ hàng lập tức thả tim lia lịa, có còn bình luận ngay:
“ đúng là quá hào phóng luôn, hai cái máy nhất chắc gần hai mươi triệu rồi nhỉ.”
“ , chị lòng thương tụi , chứ Bình tiếc tiền chết được, tay đeo vòng vàng, cổ đeo dây chuyền chứ có bao giờ cho con được đâu.”
Tôi vừa lướt bình luận vừa lặng lẽ chờ cuộc gọi từ Bình.
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau cô ta gọi .
“Vương , chị quá đáng lắm rồi !”
Tôi lại bật loa ngoài:
“Em dâu à, chị chỉ sợ tụi hành bị gián đoạn nên mua cho tụi nó thôi, lại quá đáng?”
Cô ta tức nổ tung:
“Đừng có giả vờ ! Trẻ cấp ba cần làm chứ? Rõ ràng là chị đang hại tụi nó!
lớn còn nghiện , huống hồ là trẻ con, tụi nó kiểm soát được chắc?”
Tất nhiên là không rồi.
Nhưng chính là điều tôi .
Tôi xem thử Bình có còn ngồi yên được không, có chịu mang hai đứa con về không.
Kiếp , tôi sự tưởng rằng cô ta không cần con gái .
Tôi sự nghĩ rằng cô ta cam lòng giao hai đứa con cho tôi nuôi.
Nhưng tôi đã sai.
Cô ta chẳng qua là không chịu đựng ba năm gian khổ nhất thôi.
khi tôi vắt kiệt tâm sức đưa hai đứa sinh đôi vào đại top 985, cô ta lập tức xuất hiện.
Rồi cô ta khóc lóc nức nở, tố tôi cướp con của cô ta, tôi cấm không cho hai đứa gặp .
Tôi vẫn nhớ rõ ràng, hai đứa sinh đôi nghe lời cô ta, mỗi đứa tát tôi một cái.
Chúng đứng mặt tất họ hàng thề: