Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
“Bác ơi, cháu biết cháu và em gái đã gây nhiều phiền phức cho gia đình bác, ảnh hưởng hoạt bình thường của mọi .
Chắc anh hai cảm thấy tụi cháu tốn kém, chiếm mất không gian nên lòng không vui, mới cố ý trả thù tụi cháu.
Là lỗi của tụi cháu, tất đều là lỗi của cháu và Thu.
Nhưng tụi cháu sự không cách nào khác, ba thì đi xa, mẹ thì có gia đình mới, tụi cháu sự không biết phải sao.
Hay là bác giúp tụi cháu với Thu một căn bên đi, tụi cháu có thể tự chăm sóc bản thân, không phiền mọi nữa, anh hai cũng sẽ vui hơn.
Bác ơi, cháu xin bác đấy!”
Ha ha!
Cuối cùng thì cũng , đây mới chính là mục đích sự của chúng.
Chúng muốn ra sống riêng, được tự do không ai quản lý, cũng tiện để Bình tới cùng, duy trì tình cảm mẹ con.
cũng vậy, chính là chủ ý của Bình, nhưng cô lại không nỡ bỏ ra một xu nào cho hai đứa con.
Thế là chúng nghĩ ra chiêu .
, vì lo danh tiếng của con và sợ dị nghị, tôi lập tức một căn hộ tầng trên cho chúng riêng.
Tiền nhà ba vạn một năm do chúng tôi chi, ăn uống hoạt vẫn là chúng tôi lo hết.
Vì lo lắng cho an toàn của chúng, mỗi tối tôi nhờ cùng sau khi kiểm tra việc học xong.
Vì thế, vòi thêm tôi hai ngàn tệ mỗi tháng gọi là “phí trông học”.
Nhưng lần tôi không đồng ý nữa.
Không những không đồng ý, tôi gọi điện cho , để bà chứng cho tôi.
Trần thì vui vẻ đồng ý ngay:
“Được, được, không thành vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng học tập, sao cũng được.
Bác sẽ lập tức tìm cho tụi con.”
Tôi kéo anh lại:
“Nói thì dễ lắm, hai đứa con gái lớn sống riêng bên nguy hiểm lắm chứ. Bây giờ xã hội nhiều kẻ xấu như vậy.”
“ nhà cô thì an toàn chắc?”
Trần trừng mắt nhìn con , suýt chút nữa hai cha con đánh nhau.
Tôi đứng ra chặn giữa họ:
“Gấp gì chứ? Con có vào tụi nó hay không, mở camera giám sát ra là biết ngay mà.”
“Camera giám sát?”
năm đều tròn mắt nhìn tôi.
“ nhà từ khi nào có camera vậy?”
Vừa nói họ vừa ngẩng đầu tìm quanh trên tường.
Cuối cùng tôi chỉ lên nóc tủ lạnh nói với họ:
“Từ khi Hạ và Thu đây, tôi lo tụi nhỏ chưa quen, có lúc tôi cũng không nhà, nên lắp một cái camera để tiện chăm sóc.”
Trần im lặng, con thì mừng rỡ, chỉ có hai đứa đôi lùi lại vài bước im lặng.
“Bác ơi, không cần camera đâu, tụi con tha thứ cho anh hai , sau dọn ra cũng không chạm mặt nhau nữa.”
“Đúng đó, dọn ra thì anh hai sẽ không ghét tụi con nữa. Bác ơi, tìm nhà sớm cho tụi con đi.”
Một lúc sau, Trần Hạ như sực nhớ ra điều gì:
“À, bởi vì tụi con là học , cũng không có tiền, nên tiền nhà ra, mỗi tháng bác phải cho tụi con thêm 5000 tệ hoạt phí nha.”
Cái đầu tính toán kêu rào rào lớn.
Tôi nói với chúng:
“Đừng vội, chuyện nhà để nói sau. hết, chúng lại camera đêm qua đã.
Tôi nhất định sẽ trả lại sự sạch cho các con.”
Tôi mở điện thoại, đang định bật đoạn video của đêm hôm thì Trần Hạ bất ngờ nắm lấy tay tôi:
“Đừng nữa bác ơi, chuyện mất mặt thế gì…
Tụi con đã nói là tha thứ cho anh hai mà.”
cũng lên tiếng:
“Đều là cháu ruột của tôi , thôi thì bỏ qua, mập mờ vậy là xong , đừng nhắc tới nữa.”
Trần lại bênh vực tụi nó:
“Vương Minh Chi, cô bị điên à? Chuyện xấu hổ như vậy muốn lại mặt tụi nhỏ, cô đúng là độc ác!”
Mẹ !
Tên khốn đó, và đều không tin tôi, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa, liền giơ tay tát hắn một cái.
“Cút! Con tôi cũng cần được minh oan, tôi cũng phải cho nó một lời giải thích rõ ràng!”
Trần bị con kéo sang một bên giữ lại, tôi nhanh chóng hất tay Trần Hạ ra bật camera giám sát, chiếu lên tivi.
Tôi muốn để họ nhìn cho rõ, tất mọi đều phải nhìn cho rõ.
Tôi tua nhanh đoạn video, hình ảnh rõ ràng, suốt đêm con tôi không hề rời khỏi mình, càng không có chuyện vào hai đứa đôi hay nằm lên giường chúng.
Chúng lùi lại càng xa hơn.
túm tóc hai đứa, nghiến răng hỏi:
“Nói! Tại sao lại bôi nhọ anh hai tụi con? nhờ nhà mà toàn nói dối.
ĐỌC TIẾP: