Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

13.

Trong phòng riêng của quán lẩu. Nồi lẩu sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút.

Tôi và Trắc ngồi đối diện nhau.

Thời gian đăng ký kết hôn lại bị hoãn.

Bởi vì vừa nãy, anh cúp điện thoại xong thì nhắm , tự tát mình hai trời giáng.

Đánh mức sưng vù, không thể nào lên hình được.

, vành tai anh đỏ mức nhỏ máu. Không vì mấy tát ban nãy, hay vì nguyên nhân khác.

Từ nãy giờ, anh lơ mơ theo tôi thẳng tới đây, ngồi xuống, vẫn chưa nói câu nào. cúi đầy hối hận nhìn chằm chằm vào đĩa bàn, thể khoan thủng hai lỗ đó.

Tôi vẫy tay trước anh:

Trắc?”

Anh bừng tỉnh, ánh dừng lại tôi giây rồi vội lảng , sau đó chộp lấy chai bàn uống ừng ực. Miệng lúng búng:

“Có… có chuyện thế?”

Tôi im lặng vài giây:

“Đấy dầu mè đấy.”

Anh khựng lại, xanh lè:

“… Phụt! Phụt! Khụ khụ khụ! Ọe ọe ọe…”

Tôi chờ anh ổn định lại mở miệng:

“Cũng không có , hỏi… chúng ta có cần mua nhẫn cưới không?”

Anh ngẩn giây, giọng kiên quyết nhưng lại phảng phất mong chờ:

“Tất, tất nhiên …”

Tôi giơ tay ngắt lời, cúi xuống lục túi:

“Được rồi, để tôi tìm xem… à, rồi, tìm thấy rồi.”

Nghe vậy, anh sáng bừng, tay đặt dưới bàn nắm chặt gấu áo, trông vừa khẩn trương vừa tràn đầy hi vọng.

Rồi, ngay trong ánh chan chứa mong đợi ấy—tôi rút bản đồng, dở mạnh , vào trang:

“Ôi chao, suýt quên. Chỗ anh viết rất rõ rồi , chúng ta không cần đeo nhẫn cưới.”

“…”

Nụ cười Trắc lập tức biến mất.

14.

“Không được, tôi phải xem ăn cơm có điều khoản không.”

Trắc, anh tạm ngừng ăn .” Tôi cúi lật đồng.

Anh mím chặt môi, ánh u uất dừng tập giấy trong tay tôi:

đó… sao em nào cũng mang theo đống giấy lộn xộn vậy?”

Tôi trừng anh :

“Giấy lộn xộn chứ? Rõ ràng anh dặn tôi hôm kia phải giữ cẩn thận, tốt nhất cất vào két sắt kia . À rồi, anh mua két chưa?”

“…”

Anh gượng cười:

“…Chưa.”

Tôi gật :

“Nhớ mua đấy.”

“…Ừ.”

Tôi cất đồng , lại nghiêng hỏi:

“Ngày mai anh phải công tác không?”

Anh sững người, răng:

.”

“Có phải phải đưa tôi theo?”

Anh tiếp tục răng:

“….”

“Có phải phải đưa tôi gặp mối tình của tôi?”

Anh răng sắp vỡ, nhưng im lặng không nói.

“Có phải phải giúp tôi che chắn?”

Anh nát cả hàm, gồng nửa ngày rồi rít qua kẽ răng, giọng run run:

“Lâm Dũ, thật anh…”

“Chậc.” Tôi cắt ngang.

“Tôi anh nói rồi.”

“Đây cơ hội ngàn năm có , bỏ lỡ thì chẳng bao giờ có lại, không?”

“Tôi , không cần nhắc nữa.”

“Không, ý anh …”

“Tôi , tôi , phải dẫn cả bạn anh nữa, không? Đừng quên nhé, việc tôi có tái với tình cũ được hay không hoàn toàn trông cậy vào hai người đó. Cố lên, tiểu !”

“… Thật …”

“Rồi rồi, tôi hiểu anh sẽ che chắn cho tôi. Cảm ơn nhé, mai mấy giờ bay?”

Giọng anh nghẹn lại, run rẩy:

“Lâm Dũ.”

Tôi ngoảnh lại:

“Hửm?”

“…Đừng trêu anh nữa.”

Nói xong, hàng mi dài của anh rũ xuống, sắp khóc nơi.

“Hu hu, xin lỗi… anh thằng . mức vô địch, nhất thế giới. Nếu anh có chút não thì đã không thành thế ! Sao anh có thể thế chứ? Chẳng lẽ mẹ anh sinh anh đã vứt mất đứa bé, nuôi nhầm nhau thai thành tinh rồi à…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương