Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Người Chồng Nhỏ Khóc Lặng

trai cũ của tôi là một “chồng nhỏ” nổi tiếng. Nấu ăn đỉnh khỏi bàn, nhà một tay lo hết.

ngoài thì lạnh như tảng băng trôi Titanic cũng đâm không chìm, về đến nhà thì lại là một em bé hay làm nũng, mít , dễ khóc.

Vừa bị tôi chọc tức đến run người, dằn mặt đòi chia tay, thế mà đầu lại say khướt ngồi chồm hỗm trước cửa, khóc lóc: “Vợ biến mất rồi, anh muốn vợ ôm…”

1

trai tôi như được làm bằng nước vậy, nói không hợp ý cái là chảy nước mắt.

Mà rõ ràng anh ấy cao gần mét tám lăm, vai rộng to, chuẩn đàn ông manly.

Tôi nhìn anh đang đứng trong bếp, vừa khóc vừa nấu ăn, thở dài một tiếng.

Cái hình tượng tinh anh lạnh lùng mà ai cũng ngưỡng mộ, giờ lại mặc tạp dề ca-rô đỏ trông buồn cười, đứng trước cái máy nhà bếp đang vo ve chạy.

Vừa đi làm về còn chưa kịp cởi vest, áo khoác xanh đậm ngoài, trong là áo len lọ trắng muốt. áo lật xuống ngay yết hầu, đó là phần xương hàm góc cạnh sắc nét.

Ngước lên nữa, một giọt nước mắt còn lấp lánh treo sống mũi. Đôi mắt rượt, long lanh như muốn rơi nước. Mi cong bị đẫm, dính lại thành từng sợi, trông như vừa bị ai bắt nạt thê thảm.

Tôi lẽo đẽo đi lại ôm eo anh, anh đẩy tay tôi ra. Tôi mặt ôm tiếp, lại bị gạt ra lần nữa.

Tôi khẽ phát ra tiếng hờn dỗi, ôm chặt lấy eo anh lần nữa, áp vào anh.

Lần thứ anh đẩy tay tôi ra, lực nhẹ như đang vuốt ve. Dù hay khóc, cũng dễ dỗ.

Anh mở miệng, giọng còn nghèn nghẹn:

“Em có thể nghiêm túc một được không? Có thể coi lời anh nói là nghiêm túc không?

Sáng nay anh có nói với em là sáng để bàn, trưa thì gọi đồ ăn không?

Em chẳng bao giờ nghe lời anh cả! em thức đêm làm , trưa dậy lại lao vào làm tiếp, giờ…”

Anh liếc nhìn đồng hồ.

“Giờ là tám giờ rồi! Em ăn đầu tiên trong ngày, cái dạ của em chịu sao nổi?

Anh gọi em ăn cơm, em còn bảo anh phiền, cả ngày dán mắt vào cái máy tính, chẳng buồn liếc anh một cái…”

Anh vừa nói vừa tủi thân, bỗng nghẹn ngào rồi bật ra một tiếng nấc nhẹ, tay tôi đang ôm eo anh cũng khẽ rung theo.

Tôi như gấu túi bám anh, giọng buồn rầu xin lỗi:

“Bảo bối giận nha, xin lỗi mà… Do biên tập giục gấp quá, em lo nộp bản thảo nên không kịp ăn. Ngoan, khóc nữa mà…

Từ giờ, một ngày em sẽ ăn giờ! Chậm một phút cũng không được, được chưa!”

Tôi chui vào vòng tay anh, ôm chặt lấy, ngẩng đầu lau nước mắt anh:

“Bảo bối khóc nữa, anh mà khóc là tim em tan nát mất, biết không?”

Anh mặt đi.

Nồi nước trong bếp sôi ùng ục, anh mở nắp nồi ra, giận dữ thả một nắm rau vào.

Tôi thò đầu nhìn vào nồi, là chỉ có vài cọng rau nằm lẻ loi trong đám mì, lại sang dụi dụi:

“Em muốn ăn mì xá xíu cơ.”

Anh lạnh lùng: “Chỉ có mì nước lã, thích thì ăn, không thích thì nhịn.”

cuối cùng, tô mì anh bưng ra không chỉ có lát xá xíu cộp, mà còn có cả một quả trứng lòng đào – loại tôi thích nhất.

2

Hậu quả của nhịn cả ngày rồi ăn một tô mì siêu to khổng lồ chính là… dạ tôi đình công.

Nửa đêm, tôi bị cơn quặn thắt bụng đánh thức.

Cảm giác như có cái kim nung đỏ đang đâm tới lui trong bụng, chỉ vài phút mà tôi đổ cả người mồ hôi lạnh.

Đồng hồ giường chỉ giờ sáng.

Tôi gắng gượng ngồi dậy, tiếng sột soạt đánh thức trai tôi.

Anh chống tay ngồi dậy, bật ngay đèn ngủ đầu giường: “Lại dạ à?”

Tôi cuộn người lại, gật đầu yếu ớt.

Anh xuống giường, bật đèn, lấy thuốc, rót nước. Nhẹ nhàng cho tôi uống thuốc, rồi đi pha túi chườm nóng. Sau đó anh lại giường, cẩn thận ôm tôi vào lòng, tay xoa xoa bụng tôi theo vòng tròn.

Cơn dịu bớt, tôi nằm gọn trong vòng tay anh, nghe tiếng tim anh đập đều đều từ sau .

Bỗng nhiên, tôi chợt lạnh.

Hai giọt nước ấm rơi “tách” một tiếng xuống , rồi theo xương vai chậm rãi chảy xuống, đọng lại nơi xương quai xanh của tôi.

Tôi đầu lại nhìn anh, anh ôm chặt lấy tôi, mặt vùi sâu vào sau gáy tôi, trốn tránh không để tôi nhìn gương mặt đầy nước mắt đó, cả người run nhẹ vì tiếng nấc không ngừng được kìm lại.

Tôi cố gắng xoay người lại, giang tay ôm lấy anh, dùng môi thay ngón tay, nhẹ nhàng hôn lên gò đẫm vị mặn.

Nước mắt anh rơi càng lúc càng nhiều, một vài sợi tóc bị làm , rối bời dính chặt vào trán.

Tôi cười khẽ trêu anh: “Sao lại khóc nữa rồi, đồ mít ?”

là em mà, đâu phải anh. Em còn chưa khóc, sao anh lại khóc?”

Dù đang khóc rất thương tâm, rất thật lòng, anh không quên dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng cho tôi.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh, từ tấm đang áp sát tôi, từ những giọt nước mắt nóng hổi đó, truyền vào cơ thể tôi như một suối nước nóng đầu xuân.

“Thôi nè khóc nữa, hôn một cái là hết giận nha?”

Tôi tìm đến môi anh, nhẹ nhàng mơn trớn.

anh còn đọng nước mắt, mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền, để tôi hôn trong im lặng, tiếng nấc nghẹn trong mũi dần dần biến thành những tiếng “ừm” dễ chịu.

Chăn mền như tách chúng tôi ra khỏi thế giới, tạo nên một góc nhỏ không có đớn, chỉ có hai người, nhịp tim hoà làm một, như hồ keo chảy sền sệt, sôi lên từng bong bóng nhỏ.

“Anh cũng .” Anh ôm sát tôi, khẽ nói, giọng như sắp khóc.

“Hả?”

Anh kéo tay tôi, đặt lên ngực mình. “Nơi này .”

3

Hôm sau, anh xin nghỉ làm, đưa tôi đi khám một ông bác sĩ Đông y nổi tiếng.

Ông bắt mạch cho tôi xong liền lắc đầu thở dài, nói người trẻ sao mà yếu đến mức này.

Sau đó ông viết một tờ đơn thuốc dài lê thê, bảo chúng tôi đến tiệm thuốc lấy, rồi không quên dặn đi dặn lại: không được ăn cay, không được uống lạnh, không bia rượu, không đồ dầu mỡ. Và quan trọng nhất: phải ăn .

Cả quá trình khám bệnh, anh còn căng thẳng hơn cả tôi. Bác sĩ nói gì, anh đều ghi lại từng câu một vào ghi chú trong điện thoại.

Bình thường anh là kiểu đàn ông tự tin, sắc sảo, xuất hiện đâu cũng nổi bật, mà lúc này chỉ biết răm rắp nghe lời, không dám cãi nửa câu.

đường về là giờ tan tầm, cao tốc kẹt xe, xe cứ chạy rồi lại dừng.

Trời chiều bắt đầu ngả màu, âm nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ radio trong xe.

Anh tranh thủ “giáo huấn” tôi:

“Sáng dậy nhớ ăn cháo anh để trong nồi cơm điện nha, phải ăn đó, có quên nữa. Từ nay anh sẽ nhắc em mỗi ngày…”

Ngón tay anh thon dài, đan chặt lấy tay tôi.

“Nước lạnh là tuyệt đối không được uống nữa. Tủ lạnh về dọn sạch hết, mang cho nhà cạnh. Dạo này em không được đụng đến dù chỉ một …”

Môi anh mấp máy, môi mỏng, viền môi sắc nét, đẹp đến mức làm người ta chỉ muốn nhìn mãi.

“Bài viết này nộp xong thì nghỉ ngơi một thời gian đi. Không cần vội viết bài . Lo mà hồi phục sức khoẻ, điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt… Dạo này cũng đi ăn ngoài nữa, nhà thôi. Anh về nấu canh cho em. nay uống canh nha, muốn ăn canh cá diếc kem sữa hay canh cải thảo nấu sò điệp?”

Tôi đang ngẩn người nhìn anh, anh cũng không nổi giận, chỉ phụng phịu như trẻ , bóp nhẹ tay tôi: “Sao em cứ làm ngơ anh vậy? Em không thương anh nữa hả?”

Anh đang đợi tôi hoảng hốt phủ nhận, rồi nói “em thương anh”.

tôi không đáp, anh tỏ ra uất ức, nghẹn lại, không biết là nói với tôi hay để tự an ủi mình:

“Không sao đâu.”

4

Thật ra, tôi là một người rất biết nói lời ngọt ngào.

Sau khi mẹ ly hôn và mỗi người lập gia đình riêng, chỉ còn tôi lại sống với bà ngoại.

Nếu không biết nói chuyện khéo, không mặt một , thì tôi chẳng thể nào sống sót mà lớn lên đến hôm nay.

Từng trải ánh mắt lạnh nhạt, lời nói mỉa mai, từng bị xem là gánh nặng, bị người lớn chuyền chuyền lại, tôi học được bài học đầu tiên trong đời: phải biết làm vừa lòng người khác, phải tránh né vấn đề, phải biết che giấu cảm xúc thật.

Tôi học ngày học đêm, cuối cùng đậu được cao học Bắc Kinh. Vừa học, tôi vừa làm thêm để tự lo chi phí sinh hoạt.

Lúc bận rộn nhất, ban ngày tôi đi thực tập công ty, thì làm gia sư, nửa đêm còn nhận online.

Cuộc sống như chong chóng, tôi không có thời gian để ăn uống đàng hoàng, có ăn, có nhịn – vừa tiết kiệm tiền, vừa tiết kiệm thời gian.

Vậy mà giữa tất cả sự mỏi mệt đó, điều may mắn nhất với tôi… có lẽ là gặp được anh.

Chúng tôi quen nhau trong một buổi tiệc bè. Ngay hôm đó, anh dò hỏi khắp nơi để xin được WeChat của tôi.

Anh là một trong một gia đình trung lưu, chưa từng thiếu tiền. Anh thông minh, là sinh viên thạc sĩ ngành tài chính của top 2 trường đại học. Chỉ thực tập thôi, mà tiền thuế anh đóng cao hơn cả lương tôi.

Anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng.

Lần đầu hẹn hò, bóng dáng anh cao ráo thẳng tắp, đứng ngay đối diện với gương mặt nghiêng của tôi – ánh mắt lạnh lẽo, môi mím chặt, toát ra một sự xa cách đến ngạt thở, như thể muốn nói: “ lại gần.”

khi nhìn tôi, ánh mắt anh lập tức trở nên mềm mại, ấm nóng và đậm đặc đến mức khiến tôi lập tức hiểu một điều: Người này, thích tôi.

Thích tôi một cách vô điều kiện. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thích, thích đến mức bỏ lòng tự trọng, mặt đỏ bừng khi bị bè trêu chọc, nhất định phải xin bằng được WeChat của tôi.

Thích đến nỗi khi chạm vào tôi thì luôn cẩn thận từng một, sợ chạm trúng giới hạn của tôi,đến tận nửa năm sau lắp bắp hỏi tôi có muốn dọn về sống chung không.

Thích đến mức, chỉ cần nhìn tôi một cái, yêu thương từ khắp mọi ngóc ngách trong người anh trào ra như dòng suối, từng từng quấn lấy tôi như cái kén mềm mại.

“Anh biết nấu ăn! nhà anh cũng làm được hết… Ký túc xá của em xa chỗ làm quá… Nên… có muốn cân nhắc… dọn về… sống cùng anh không?”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tôi, tai anh đỏ ửng từ vành tai lên đến , màu hồng nhạt len da, bò lên gò .

Anh hồi hộp tới mức như sắp bốc cháy.

Đắm đuối trong nhan sắc chẳng giúp tôi được gì, khi cả hai ôm nhau chiếc sofa mềm mại nhà anh, tôi rất mất mặt mà rung động.

Tôi dang tay ôm lấy anh, anh lập tức rúc vào lòng tôi, dính lấy như mèo lớn thích rên rỉ, mái tóc mềm mại, vừa nũng nịu vừa lười biếng, như muốn tôi vuốt ve mãi không thôi.

Tôi nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, cúi xuống hôn lấy đôi môi ấy.

Khi làn da chạm nhau, hơi nóng từ anh truyền vào cơ thể tôi, tôi ôm anh trong lòng như đang ôm một sư tử nằm ngửa, lộ bụng ra cho tôi xoa.

5

Tôi đồng ý dọn về sống cùng anh.

Anh chăm sóc tôi rất chu đáo.

Khi tôi tan lớp gia sư lúc 9 giờ , gục lên cửa kính xe buýt vì quá buồn ngủ, đầu cụng vào kính cái “cộc”, anh xót xa xoa đầu tôi, rồi kéo tôi vào lòng, để tôi dựa vào ngực anh mà ngủ.

tôi mỗi đêm thức khuya làm , đánh máy đến mức gục trước màn hình laptop, anh sẽ nhẹ nhàng bế tôi lên, đặt tôi lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Khi bài viết của tôi được biên tập khen ngợi, tôi do dự giữa tiếp tục làm nhiều thứ hay toàn tâm viết lách, anh là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ: “Chúc mừng! Anh ủng hộ em.”

Một người như vậy… sao tôi có thể không yêu cho được?

Hơn nữa, anh còn cực kỳ đáng yêu…

Còn biết khóc nữa.

Bình thường thì đàng hoàng, chững chạc, vậy mà vừa gọi “vợ ơi vợ ơi” bằng giọng khàn khàn, vừa nức nở thút thít, ôm chặt tôi mà khóc làm tôi cả một mảng.

Gương mặt mềm mại, đôi mắt ngập nước long lanh, tay anh thì mạnh mẽ ghì chặt tôi, không hề lơi lỏng. Tôi chỉ có thể thở hổn hển, áp bàn tay lên cánh tay anh đang ôm lấy eo tôi.

Anh hỏi tôi:

Tùy chỉnh
Danh sách chương