Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mấy chú tôi lên trưởng phòng thu mua. Chú ấy ăn chặn tiền hoa hồng của nhà cung , bớt xén tiền thưởng của công nhân, vơ vét không ít của cải. Thư tố cáo hành vi của chú ấy nhiều không đếm xuể.
nhiều lãnh đạo cao trong nhà đều là cháu của những đồng nghiệp xưa của ông nội. Vì bố tôi từ nhỏ học giỏi và có đạo đức, ông nội thích dẫn bố tôi với đồng nghiệp, nên bố tôi có quen với họ.
Họ liên lạc với bố tôi báo về tình hình của chú. Bố tôi phải khắp nơi biếu quà cáp, cầu xin người ta đỡ ém mấy lá đơn tố cáo kia xuống.
Đúng lúc bố tôi thất nghiệp, gia cảnh vốn không mấy dư dả. Vậy bố tôi vẫn bán hết số tranh chữ sưu tầm cả đời, đem biếu xén giữ cái ghế trưởng phòng chú.
Vì chuyện này, nhà tôi xảy ra không bao nhiêu cuộc cãi vã. Mẹ tôi thường xuyên chất vấn bố tôi: “Rốt cuộc là em của quan trọng hơn hay cái nhà này quan trọng hơn?”
Bố tôi cúi đầu im lặng, như thể tự đuối lý, lặp lặp : “Tôi là trai ruột của , tôi không thì còn ai đây…”
Tôi vẫn luôn ghét chú. Vì tôi nhớ rõ cái lần duy nhất bố tôi cầu xin chú, chú chà đạp lên lòng tự trọng của bố tôi như thế nào.
Tôi tốt nghiệp thạc sĩ, tình hình không mấy khả quan. Bố tôi đành mang quà cáp đến nhà chú, nhờ chú sắp xếp tôi trong nhà .
Chú tôi ngồi sau bàn , tỏ vẻ khó xử : “Nhà đúng là đang tuyển người, nhưng tiêu có hạn thôi. Không phải chú không muốn , là lý lịch của cháu trai hơi khó nhìn. Trường thạc sĩ của là trường 211 bình thường, chẳng phải trường danh giá , không đạt tiêu chuẩn tuyển dụng của bên .”
Bố tôi không thể tin tai : “Chí Viễn, xưa chú có bằng trung , tôi cũng đưa chú cơ .”
Chú tôi thở dài thườn thượt: “Chuyện xưa là chuyện xưa, giờ khác rồi. Chú thật nhé, bây giờ bằng đại học, thạc sĩ đầy đường, có giá trị đâu. Đừng tưởng nhà không có tiếng tăm , người ta chen nhau muốn đây đấy! Cháu trai không có bằng nổi trội, không có kinh nghiệm , chú lấy lý do nhận loại người khác?”
Bố tôi nghe ra ẩn ý trong lời của chú, nghiến răng hỏi: “Chú thẳng , cần bao nhiêu tiền thì chú ?”
Chú tôi cười ha hả: “ hai, vẫn thật thà như vậy. Em nghe nhà mới mua căn hộ ở trung tâm thành phố. Khu dạo này tăng giá nhanh lắm đấy, có dịp dẫn em tham quan nhé?”
Bố tôi trợn tròn mắt. là căn hộ chuẩn bị phòng cưới tôi, là cả nửa đời tích cóp của ba mẹ tôi, dồn hết tiền đặt cọc căn hộ rồi.
Về đến nhà, bố tôi im lặng lâu. định mua rượu ngon đến nhờ vả chú. Tôi không thể chịu nữa: “Bố à, tự tìm , không cần phải nhờ chú ấy nữa!”
Bố tôi : “Không sao đâu, chú đùa thôi . sẽ không lấy nhà của đâu, bố đến xin , nhờ sắp xếp công nhẹ nhàng một chút.”
Tôi nuốt cục tức bụng, tối thức đêm nộp hồ sơ, chạy đôn chạy đáo phỏng vấn, cuối cùng cũng tìm một công ở thành phố cách nhà cả trăm cây số.