Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Bà ta dỗ dành thằng bé: “Nín đi , nín đi, đang hù dọa đấy thôi. Thằng Đại Bảo nhà mình lúc nào cũng ở bên , chẳng đi đâu . còn vu oan cho , sẽ đánh c.h.ế.t nó!”

Thằng vung vẩy hai nắm đấm, gào lên: “Đánh c.h.ế.t nó! Đánh c.h.ế.t nó!”

Tôi không thể tin vào mắt mình. Bằng chứng rành rành như vậy , thím tôi vẫn cố tình bịt tai trộm chuông. Bà ta định mặc kệ thằng nhóc muốn thì bao giờ nữa?

Lúc nãy tận mắt chứng kiến vụ cháy xe, tôi đã toát mồ hôi lạnh. Giờ thì tôi thấy mừng thầm.

Dù sao thì tôi cũng chẳng bị thiệt hại về tài sản. Vụ việc sẽ lột trần bộ thật chú thím tôi!

Chú tôi lo lắng hỏi quản chung cư: “Các xe xung quanh bị ảnh hưởng không?”

“Không, chiếc xe đỗ ở chỗ nhà các vị bị cháy thôi.”

Chú tôi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ .

Bố tôi vội vàng muốn xuống nhà: “Tránh đường chút, ta xuống xem xe.”

Chú tôi kéo tay bố tôi , vội vàng phân bua: “Anh mình rõ với nhau, thằng Đại Bảo nó không cố ý đâu, nó vẫn còn trẻ .”

Bố tôi trợn tròn mắt: “ nước chú vẫn còn định chối bỏ trách nhiệm à?”

“Chắc chắn gọi ty bảo hiểm định giá thiệt hại , mọi việc theo đúng quy trình!”

Bố tôi còn nể tình anh , không muốn toạc ra những lời khó nghe. Tôi thì không khách sáo như thế.

Tôi rõ ràng rành mạch trước quản chung cư và tất các bảo vệ:

“Ha ha, thằng ngày nào cũng đốt pháo vào xe tôi, riêng dịp Tết tôi đã vá lốp bốn lần. Nó nhắm đúng chỗ đỗ xe tôi đốt, còn dám không cố ý? Lần thì lật thuyền nhé, tôi xem hai thu dọn cái mớ hỗn độn thế nào!”

Chú tôi giận tím , giơ ngón trỏ thẳng vào mũi tôi: “ ăn với lớn kiểu đấy à? Anh chị , không xấu đâu, thằng bé thật sự cần dạy dỗ , không biết trên biết dưới ! Nếu anh chị bảo hiểm xe thì cứ việc báo đi, không thì đành chịu xui xẻo thôi!”

Bố tôi kéo tay tôi , bảo tôi ít thôi. Nhưng thằng đốt pháo phá xe, chú thím tôi vẫn cái thái độ trơ tráo ấy, bố tôi hiền lành cũng nổi đóa, mày lạnh tanh.

Ban quản và bảo vệ vốn dĩ việc mình, thấy chuyện hay thì cũng chẳng thèm giục giã nữa, chen nhau đứng ở cửa xem kịch.

tôi lên tiếng trước: “Ý chú sao, nếu ty bảo hiểm không bồi thường, hai cũng định phủi tay à?”

Vừa nghe chuyện bồi thường, mọi đều dựng tai lên nghe ngóng. Thím tôi đang giả vờ “đà điểu” cũng không kìm được ném ánh mắt nóng rực sang.

Chú tôi hừ lạnh tiếng: “Cái xe nát nhà cô, tiền sửa xe chắc đủ chiếc mới ! Tôi nhiều nhất bồi thường vạn tệ, hơn nữa thì khỏi bàn!”

Sắc bố tôi tối sầm , còn biểu cảm đám quản chung cư thì càng đặc sắc hơn.

Tôi thấy nhìn nhau, xì xào bàn tán: “Thế còn bảo xe nát à? vạn tệ cái logo xe còn không đủ ấy chứ! Hôm nay đây quả không uổng …”

Tùy chỉnh
Danh sách chương