Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chu Lâm như điện giật, lập tức rụt tay lại!
“Tạ … hiểu lầm thôi… tôi định ôn chuyện cũ với Lâm Noãn…” Hắn lắp bắp, miệng không thành câu.
Tạ Trầm Chu chẳng thèm nhìn hắn.
mắt anh rơi xuống cổ tay tôi—chỗ vừa siết đến đỏ bầm.
Anh dừng lại một giây.
đó mới chậm rãi ngước mắt lên.
Nhìn thẳng gương tái nhợt, như cầy sấy của Chu Lâm.
“Chu Lâm.”
Tạ Trầm Chu lạnh lùng mở lời.
Giọng của Tạ Trầm Chu vẫn bình thản không gợn sóng.
lại như bản án của tử thần.
“Xem ra, bài học ở nước ngoài… vẫn đủ.”
thân Chu Lâm lên dữ dội, hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
“Tạ ! Tạ tha cho tôi! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Tôi…”
“Dẫn đi.”
Tạ Trầm Chu thốt ra hai chữ.
Hai đàn ông mặc vest đen, cao lớn như hai bức tường sắt, không biết xuất hiện từ lúc nào, lặng lẽ đứng lưng Chu Lâm.
Mỗi một bên, như xách con gà con, lôi cậu ta dậy khỏi đất đang rẩy.
“Không! Tạ Trầm Chu! Anh không —” Tiếng gào thét của Chu Lâm bịt miệng, rồi cứ thế lôi đi như một cái xác rách nát.
Hành lang lập tức trở lại yên tĩnh.
còn lại tôi Tạ Trầm Chu.
chiếc điện thoại của tôi, nằm trên đất với màn hình đã vỡ nát.
Tôi vẫn còn hoàn hồn, tim đập loạn như trống trận.
Chỗ cổ tay Chu Lâm siết qua vẫn đang đau rát bỏng cháy.
Tạ Trầm Chu bước đến trước tôi.
Thân hình cao lớn phủ bóng xuống tôi.
thở lạnh lẽo quen thuộc của anh một sức mạnh khiến ta cảm thấy yên tâm vô .
Anh cúi .
Nhìn cổ tay tôi.
đó, anh đưa tay ra.
Động tác có phần do dự.
cuối , những ngón tay mát lạnh ấy cũng nhẹ nhàng chạm lên vết đỏ nhức mắt kia.
Sự lạnh lẽo nơi ngón tay anh, ngọn lửa giận dữ cuồn cuộn dưới đáy mắt lại tạo nên một cảm giác đối lập đến kỳ lạ.
“Đau không?” Anh khẽ hỏi.
Giọng trầm khàn.
Tôi giật mình ngẩng lên.
mắt lập tức chạm đôi đồng tử của anh.
Nơi đó, không còn hồ băng ngàn năm lạnh giá.
Mà ngọn núi lửa đang cuộn trào dung nham.
Vì tôi chật vật.
Vì tôi… thương.
“Không… không sao.” Tôi lắp bắp, giọng khàn đặc.
Anh rút tay về.
Im lặng vài giây.
đó, làm một chuyện khiến tôi hoàn chết lặng.
Anh tháo khuy áo vest đen của mình.
Cởi xuống.
Chiếc áo khoác cao cấp, còn vương ấm từ cơ anh, mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo, y như đêm mưa ở bữa tiệc hôm ấy—
Lại một lần nữa, nhẹ nhàng.
Khoác lên vai tôi.
Bao phủ tôi hoàn thở của anh.
Ngăn cách tất lạnh lẽo kinh hoàng.
“Tạ …” Giọng tôi lên.
Anh nhìn tôi.
mắt , phức tạp.
Có cơn giận nguôi.
Có sự đau lòng rõ rệt.
còn một thứ… tôi từng thấy nơi mắt anh—
Một cảm xúc lắng đến nghẹt thở, như muốn nhấn chìm tôi.
“Lâm Noãn.”
Anh gọi tên tôi.
Giọng trầm thấp như dây đàn cello, gõ thẳng tim.
“Anh đã từng …”
Anh ngừng lại, dường như đang tìm từ thích hợp nhất.
mắt khóa chặt lấy tôi.
“… Em chắn rượu, trông rất ngốc.”
Tôi: “……”
“Cái dáng chắn rượu vang đỏ lúc đó,”
Anh bổ sung, khóe môi như khẽ nhếch lên một đường cong rất nhạt,
“Càng ngốc hơn.”
Tôi há miệng, không thốt nên lời.
Tim thì lại đập loạn không kiểm soát.
Anh giơ tay lên.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trước trán tôi vì vừa nãy giằng co mà bung ra.
Động tác rất nhẹ.
một sự dịu dàng, gần như trân quý.
Nhiệt độ ngón tay anh, in hằn trên da tôi.
Nóng rực.
“Về …”
Giọng anh hạ thấp, sự bá đạo không nghi ngờ, một chút… khàn khàn khó thành lời.
“Mấy chuyện ngu ngốc thế này, để anh làm.”
mắt anh, nhìn tôi.
Như muốn hút trọn linh hồn tôi .
“Còn em thì cần…”
Anh khẽ nghiêng .
thở ấm áp của anh lướt qua vành tai tôi.
Giọng trầm thấp như một vết khắc, in tim.
“Đứng bên cạnh anh.”
Tôi cứng tại chỗ.
Dường như bộ máu dồn hết lên một khoảnh khắc,
Rồi ngay đó, lại chảy tràn khắp thân.
Tai ù đi.
còn lại câu cuối của anh, cứ vang vọng mãi .
Đứng bên cạnh anh.
Không phải phía .
Mà bên cạnh.
Sát vai, kề vai.
Chiếc áo vest đang khoác trên vai tôi vẫn còn vương ấm mùi hương của anh.
Giống như một tấm lưới dịu dàng.
Giữ chặt lấy tôi.
Tôi nhìn gương điển trai lạnh lùng gần gang tấc.
Nhìn mắt không còn giấu giếm kia.
đôi mắt đó, đại dương .
Phản chiếu rõ ràng hình bóng của tôi.
Nhỏ bé, hoang ,
như được anh cẩn thận chứa đựng trọn vẹn.
Tất lý trí.
Tất ranh giới.
Ngay khoảnh khắc đó.
Sụp đổ hoàn .
Tôi nghe thấy chính giọng của mình, chút rẩy, lại vô rõ ràng.
“Tạ Trầm Chu.”
Lần tiên, tôi không gọi anh “Tạ ”.
“Chiếc vòng cổ anh vừa đem đấu giá…”
Tôi nhìn đôi mắt đột nhiên trở nên kia.
“Cái tên đó nghe thường quá.”