Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 13

13

“Cố tổng, đã tra được rồi. Sau khi ngài rời đi, phu nhân lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn, đi thẳng ra sân bay. Nhưng…”

Sân bay?

Trái tim Cố Dụ chìm xuống.

Lẽ nào lúc ấy, cô đang ở ngay trong đám đông?

Đầu dây bên kia do dự:

“Chúng tôi thấy trong camera, thư ký Bạch… hình như đã đe dọa phu nhân.”

Sắc mặt Cố Dụ tối sầm hẳn.

“Họ… nói gì?”

“Camera ghi lại được, Bạch Lệ nói… muốn phu nhân nhường lại vị trí vợ tổng giám đốc.”

Bên kia còn nói gì đó, nhưng Cố Dụ đã không nghe nổi nữa.

Trong đầu anh chớp qua cảnh tối qua ôm Giang Thư Niệm trong vòng tay.

Nếu tối qua anh không bỏ đi, cô đã không rời khỏi anh.

Thì ra, cô sớm biết tất cả mọi chuyện.

Cùng lúc đó, tại căn hộ cao tầng ở Zurich.

Giang Thư Niệm ngồi bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ lật xem tài liệu.

Trên điện thoại, liên tục nhảy ra thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Có của Cố Dụ, có của quản gia Vương, còn có vài số lạ.

Cô nhẹ nhàng mở một tin tức mới nhất:

“Chấn động! Tổng giám đốc Cố thị ngoại tình, nhân tình đã mang thai 4 tháng!”

Ảnh minh họa là cảnh Cố Dụ và Bạch Lệ bị vây kín trong sảnh khách sạn.

Cô liếc qua, tắt điện thoại, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Bên ngoài, tuyết rơi càng lúc càng dày, phủ kín mọi dấu vết của thành phố.

Cũng giống như cô muốn xóa sạch mười năm hôn nhân này.

Còn ở đầu kia trái đất, Cố Dụ đứng trong phòng bệnh trống rỗng,

Ánh mắt dừng lại nơi chiếc nhẫn cưới và tờ đơn ly hôn còn đặt lại.

Lúc này, anh mới hiểu — lần này, Giang Thư Niệm thật sự đã rời bỏ anh.

Không cam lòng, anh bắt đầu lần tìm mọi manh mối.

Rất nhanh, anh tra ra được dấu vết từ Tiêu Mỹ.

Tiếng ma sát gắt gao vang lên khi bánh xe phanh gấp.

Chiếc siêu xe của Cố Dụ trượt dài, dừng gấp ngay trước cổng trường đại học cũ.

Anh không thèm khóa xe, lao nhanh tới cổng trường, nhưng bị bảo vệ chặn lại.

“Thưa anh, trường đã tan học, người ngoài không được tự ý vào.”

Cố Dụ thở dốc, áo vest xộc xệch, cà vạt lệch hẳn, chẳng còn bóng dáng tổng giám đốc lạnh lùng thường ngày.

Anh rút ví, đưa vài tờ tiền:

“Tôi tìm người, chỉ một lát thôi.”

Người bảo vệ ngờ vực nhìn anh:

“Anh là… Cố Dụ, tổng giám đốc Cố thị?”

Cố Dụ khựng lại, lúc này mới để ý trên tường phòng bảo vệ có dán bảng “Cựu sinh viên xuất sắc”, hình anh nằm ngay chính giữa.

Anh vội gật đầu:

“Đúng, là tôi. Tôi về tìm… tìm vợ tôi…”

“À, chị Giang à!” Bảo vệ lập tức sáng mắt, “Chị ấy có đến, mấy hôm trước ngồi rất lâu ở khu sân vận động.”

Trái tim Cố Dụ như bị bóp nghẹt:

“Cô ấy đi đâu? Có nói gì không?”

Người bảo vệ lắc đầu, rồi chợt nhớ ra:

“À đúng rồi, chị ấy để lại một bức thư trong văn phòng thầy hiệu trưởng.”

Cố Dụ gần như lao thẳng đến tòa hành chính.

Thầy hiệu trưởng thấy anh thì ngạc nhiên, đưa cho anh một phong thư màu be:

“Giang Thư Niệm nói anh sẽ đến, không ngờ nhanh như vậy.”

Trên phong thư, nét chữ thanh tú ghi rõ: “Gửi Cố Dụ”.

Ngón tay anh run rẩy xé phong thư, bên trong chỉ có một bức ảnh.

Ảnh là thời đại học, hai người đứng dưới gốc hoè già trong sân trường, anh ôm vai cô, cô cười rạng rỡ.

Mặt sau ảnh viết một dòng chữ: “Nếu đời này mãi mãi như lần đầu gặp gỡ”.

Thầy hiệu trưởng thở dài:

“Vài hôm trước cô ấy đến, quyên góp một khoản tiền cho thư viện. Cô ấy nói… đó là nơi hai người từng hay hẹn hò.”

Ánh mắt Cố Dụ nhòe đi.

Anh nhớ rõ, năm ba đại học, anh thường ngồi chờ ở góc thư viện, lần nào cô cũng ôm một chồng sách đi đến, ánh nắng hắt qua ô cửa sổ, phủ lên tóc cô một quầng sáng màu vàng.

“Cô ấy… còn nói gì nữa không?” Giọng anh khàn đặc.

Hiệu trưởng lắc đầu:

“Cô ấy rất bình thản, chỉ đứng dưới gốc cây hoè một lúc lâu. À, cô ấy còn xin tôi tấm ảnh tốt nghiệp khóa các anh.”

Một tia hy vọng vụt sáng trong lòng Cố Dụ.

Nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo như nhấn anh xuống vực:

“Cô ấy nói sau này hai người sẽ ly hôn. Nên tấm ảnh đó không cần treo nữa, để cô ấy mang đi đốt.”

Cơn mưa ào ào trút xuống, hạt mưa to nện vào kính xe, như nghiền nát từng tia hy vọng cuối cùng của anh.

Toàn thân Cố Dụ ướt sũng.

Anh ba bước thành hai, chạy lên lầu, tim đập như muốn nổ tung.

Cửa mở ra.

Căn phòng gọn gàng ngăn nắp, như thể cô chưa từng rời đi, trên bàn vẫn còn một ly trà nguội.

Trên bàn trà là một cuốn album, ghi lại vô số khoảnh khắc hạnh phúc trước kia.

Tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào cửa kính, như hàng vạn câu hỏi chất vấn trong lòng.

Anh nhấc ly trà, thấy dưới đáy còn lại một thứ — chiếc nhẫn cưới của anh.

Ngày tháng khắc bên trong đã nhòe đi, nhưng lời hứa năm đó vẫn rõ ràng: 18/6/2015, ngày hai người đứng dưới gốc cây hoè hẹn ước.

Tùy chỉnh
Danh sách chương